Khi sinh ra ta như một thiên thần, đôi chân nhảy vui nhộn với tâm hồn trong sáng
Quãng đời có lẽ là đẹp nhất ấy chính là khoảng thời gian ta được chào đón trên cuộc đời, người thân yêu ôm ấp ta, chào đón ta bằng nụ cười hạnh phúc, chỉ mình ta là khóc trong vô vàn tiếng chúc mừng. Sao ta lại khóc khi mọi người cười? bởi có lẽ từ đây là bể khổ, ta mãi xa những điều tốt đẹp, để rơi vào một cõi u mê.
Từ nay ta quên hết những trầm mặc đã qua, bát canh Mạnh Hà làm tâm ta gột sạch, oán hận, yêu thương bao đời dồn tích, ta lại nổi trôi trong cuộc đời này.
Nhưng đó là một thủa của kí ức, giờ ta vô tư mặc nhiên giữa cuộc đời, một đứa trẻ với tâm hồn trong sáng. Ăn chưa biết no, lo chưa tới. Cứ hồn nhiên chẳng bận việc đời.
Tiếng đàn cổ tranh cất lên trầm mặc, chậm chạm rồi lại vui tươi, như cảm xúc của ta thời con trẻ, bước chân sáo ví von như chú chim nhỏ, ta náo nhiệt quậy phá mọi góc hẻm, tâm hồn ta chỉ đơn thuần là thế. Cứ vui tươi hiếu động chốn nhân gian. Đôi mắt sáng tò mò nhìn thế giới, quan sát xung quanh mà chẳng hiểu gì. Ngây thơ lắm đôi mắt kia chẳng vẩn đục, cứ an nhiên phó mặc cuộc đời.
Thời gian trôi ta chẳng mãi còn, cơm áo gạo tiền ngây thơ mất còn đâu.
Bị cuốn theo dòng chảy của cuộc đời, bao lo toan, trắc trở cứ cuốn lấy thân ta. Muốn nghỉ chút cũng không thể dừng bước để cố sinh tồn trong chốn mưu sinh.
Khi ta đã nhuốm màu trong thùng thuốc nhuộm lớn, dòng chảy kia lại cuốn ta theo. Ta nếm trái ngọt của yêu thương, rồi con tim lại vỡ òa khi đau khổ, ta cố níu rồi cố nắm lấy, dẫu nó cũng chẳng thể ở bên ta. Bằng mọi cách ta lại chiếm đoạt. Và hả hê như một vị chúa sơn lâm.
Tâm ta lúc này như sóng biển vỗ mạnh vào đá, chỉ là những mất mát đau thương, được thì ít mà mất thì nhiều, ta cũng chẳng nhận ra đã bao giờ ta trở nên chai sạn, tâm hồn ta cứ khô héo từng ngày.
Danh tiếng, lợi lộc cứ cuốn theo ta như thế nhấn chìm, ta lại bước vào cuộc tranh giành đấu đá, tâm trĩu nặng mà chẳng thể bình an, như một chiến binh không hề mệt mỏi. Cố tìm cho ta góc bình yên, dịu ngọt. Mắt chưa kịp nhắm thì lại là toan tính nổi trôi. Cứ miệt mài như dã tràng xe cát, rồi lại bị chính con sóng của đời phũ phàng cuốn trôi.
Ôi danh-lợi-tình những xa hoa phù phiếm, nó giống như chữ viết trên dòng nước của đời, nước chảy đi chẳng còn dấu tích, chỉ còn ta cứ ôm mãi những nỗi lòng, đến khi chân ta như không thể lê bước, mái tóc kia đã ngả bạc màu, mới nhận ra ta đã mất quá nhiều.
Sau tranh đấu vất vả ngược xuôi, ta học cách buông để có tất cả
Cuộc sống vận động không ngừng, thời gian như con thoi chạy mãi chẳng đợi chờ người. Con người như chú ong thợ chăm chỉ, chắt nhặt, đong đầy cõi truân chuyên để xây nên tổ ấm, nhưng có ấm không khi tâm ý đã nguội.
Trường đời dạy ta cách sống, dạy ta trưởng thành, cũng dạy ta những mánh khóe mưu sinh, nắm thật chặt, giữ thật chặt nhưng vẫn tuột mất. Khi con người còn ngơ ngác chưa kịp nhận ra vì sao cứ mãi để cho số phận xoay vần.
Danh-lợi-tình như ta nắm cát, học cách buông để có nhiều hơn. Ta chẳng hiểu nhân quả mà u mê tranh đấu, chạy ngược dòng mà mệt mỏi rã rời, hãy học cách buông để tâm được bình thản, hãy thong dong tự tại trước được mất thế gian, cái ta có ắt là ta được, chẳng thuộc về mình dẫu tranh đấu có được chăng?
Cuối chặng đường ta lại một lần lựa chọn, lối rẽ nào cho sinh mệnh của ta? Trong vô bể những dọc ngang lối tắt, tìm được đâu một cách trở về? Khi thấm hiểu được phải buông ở đời, thuận theo số mệnh mà ngưng nghỉ đôi chân là lúc đời con người đã xế chiều. Hoàng hôn xuống rồi mặt trời cũng mất, lại trong tăm tối mà mò mẫm đường về.
Đôi mắt nhắm, chân kia đã mỏi, học cách buông để tự tại thong dong, quy luật tự nhiên hay luật ở đời, là một điều tưởng chừng như bất biến, sức người bé nhỏ, vẫy vùng trong dục vọng, đấu tranh hay chỉ là con cá bơi ngược dòng nước xiết. Buông là được chính là thuận theo dòng chảy của cuộc đời.
Day is Done
Peter , Paul & Mary
Tell me why you’re crying, my son
I know you’re frightened, like everyone
Is it the thunder in the distance you fear?
Will it help if I stay very near?
I am here.
I know you’re frightened, like everyone
Is it the thunder in the distance you fear?
Will it help if I stay very near?
I am here.
And if you take my hand my son
All will be well when the day is done.
And if you take my hand my son
All will be well when the day is done.
Day is done, Day is done
Day is done, Day is done
All will be well when the day is done.
And if you take my hand my son
All will be well when the day is done.
Day is done, Day is done
Day is done, Day is done
Do you ask why I’m sighing, my son?
You shall inherit what mankind has done.
In a world filled with sorrow and woe
If you ask me why this is so, I really don’t know.
You shall inherit what mankind has done.
In a world filled with sorrow and woe
If you ask me why this is so, I really don’t know.
Tell me why you’re smiling my son
Is there a secret you can tell everyone?
Do you know more than men that are wise?
Can you see what we all must disguise
through your loving eyes?
Is there a secret you can tell everyone?
Do you know more than men that are wise?
Can you see what we all must disguise
through your loving eyes?
Ngày tàn
Hãy kể cha nghe vì sao con khóc, con trai ta
Cha biết con sợ hãi cũng như mọi người
Có phải đó là tiếng sấm từ đàng xa con e sợ không ?
Liệu có giúp ích gì không nếu cha gần sát bên con?
Cha ở đây mà
Cha biết con sợ hãi cũng như mọi người
Có phải đó là tiếng sấm từ đàng xa con e sợ không ?
Liệu có giúp ích gì không nếu cha gần sát bên con?
Cha ở đây mà
Con trai ta và nếu con nắm lấy tay ta
Mọi thứ sẽ tốt thôi khi một ngày đã qua
Và nếu con nắm lấy tay ta con trai ta
Mọi thứ sẽ tốt thôi khi một ngày đã qua
Ngày tàn, ngày tàn
Mọi thứ sẽ tốt thôi khi một ngày đã qua
Và nếu con nắm lấy tay ta con trai ta
Mọi thứ sẽ tốt thôi khi một ngày đã qua
Ngày tàn, ngày tàn
Con hỏi vì sao cha thở dài, phải không con trai ?
Con sẽ thừa hưởng những gì mà nhân loại đã làm
Trong cái thế giới đầy ắp nỗi buồn và sự thống khổ
Nếu con có hỏi ta vì sao lại như thế,ta thật sự không biết đâu
Con sẽ thừa hưởng những gì mà nhân loại đã làm
Trong cái thế giới đầy ắp nỗi buồn và sự thống khổ
Nếu con có hỏi ta vì sao lại như thế,ta thật sự không biết đâu
Hãy kể cha nghe vì sao con mỉm cười, con trai ta
Có phải đó là bí mật mà con có thể kể cho mọi người?
Con có thấu hiểu hơn cả những người đàn ông thông thái hay không?
Con có thấy tất cả những gì chúng ta phải che đậy xuyên suốt qua cặp mắt đầy tình yêu thương của con không?
Có phải đó là bí mật mà con có thể kể cho mọi người?
Con có thấu hiểu hơn cả những người đàn ông thông thái hay không?
Con có thấy tất cả những gì chúng ta phải che đậy xuyên suốt qua cặp mắt đầy tình yêu thương của con không?
No comments:
Post a Comment