Sunday, April 28, 2019

Lão Khổng Lồ Ích Kỷ

Lão Khổng Lồ Ích Kỷ
Oscar  Wide
Cứ  sau mỗi buổi chiều, hễ đi học về là bọn trẻ con thường có thói quen tới nô đùa trong khu vườn của lão Khổng lồ. Đó là một khu vườn rộng đẹp phủ đầy cỏ xanh mơn mởn. Đó đây giữa vườn có những bông hoa xinh đẹp như  những vì sao. Có mười hai cây đào mà mỗi kỳ xuân tới đều kết nụ hồng hoặc đỏ, chim chóc đậu trên cây cất tiếng hót ca ngọt ngào đến nỗi bọn trẻ con thường ngừng các trò chơi để lắng tai nghe. Chúng nói với nhau:
“Chúng mình ở đây sướng mê đi, nhỉ!”. Một ngày nọ, lão Khổng lồ trở về. Lão đã đi thăm ông Ba Bị xứ  Cornwall và đã lưu lại với bạn trong bảy năm ròng. Bảy năm trôi qua, lão đã nói tất cả những gì phải nói, vì chuyện trò của lão chỉ có hạn, nên lão quyết định trở về lâu đài của mình. Lúc tới nhà, lão nom thấy bọn trẻ con đang nô đùa trong vườn.
12092014-11_zpsv25ohowl

-Chúng bay làm gì ở đây hả ?
-Lão quát. Tính lão  thô lỗ cục cằn, và bọn trẻ con bỏ chạy tán loạn. Lão nói tiếp:
-Vườn của ta là vườn của riêng ta, bất cứ  ai cũng có thể hiểu như vậy. Ta không cho phép một kẻ nào, trừ  ta ra, được chơi trong đó. Rồi lão xây một bức tường cao bao quanh, cắm một cái bảng yết thị: Kẻ vi phạm sẽ bị truy tố lão là một lão Khổng lồ ích kỷ hết chỗ nói. Tội nghiệp cho bọn trẻ con, chúng chẳng có nơi nào để nô đùa cả. Chúng thử  ra chơi trên đường cái, nhưng đường cái thì bụi bặm và lởm chởm những hòn đá cứng, mà chúng thì không thích như vậy. Chúng thích đi lang thang quanh bức tường cao vào những buổi tan học, và nói chuyện về khu vườn đẹp đẽ ở bên kia tường. Chúng nói với nhau:
“Hồi nào, chúng mình ở trong đó, sướng biết mấy”. Thế rồi mùa xuân tới, trên khắp vùng quê, đâu đâu cũng có chim và hoa. Riêng trong vườn của lão Khổng lồ ích kỷ vẫn còn là mùa đông. Chừng nào ở đấy không có trẻ con, thì chim chóc cũng không buồn đến ca hát, cây cối cũng quên đâm bông. Có một lần, một bông hoa xinh đẹp nhú đầu trên cỏ, nhưng khi nom thấy tấm biển cấm, nó lấy làm buồn cho tụi trẻ con, đến nỗi nó lại lẩn xuống đất rồi ngủ im lìm trong đó. Những kẻ lấy làm thích thú nhất, ấy là tuyết và sương giá. Chúng reo lên:
“Mùa xuân đã quên khu vườn này rồi. Thế là chúng mình ở đây suốt năm”. Tuyết thì phủ lên cỏ tấm áo choàng trắng rộng lớn của mình, còn sương giá quét lớp sương bạc lên cây cối. Xong xuôi, chúng mời gió bấc tới ở với chúng. Quanh mình gió quấn những tấm lông thú và ròng rã ngày đêm nó gào, nó rú khắp vườn, rồi nó hất nhào trụ ống khói xuống. Nó nói:
“Chỗ này mê thật, chúng mình phải rủ ông bạn mưa đá tới đây chơi mới được”. Thế là mưa đá tới. Cứ  ba tiếng đồng hồ mỗi ngày, nó rơi rào rào trên mái ngói của lâu đài cho tới lúc đập vỡ phần lớn các viên ngói đen, sau đó thì nó thả sức chạy xung quanh khu vườn. Nó mặc đồ xám, hơi thở  của nó lạnh như  băng. Lão Khổng lồ ngồi trong cửa sổ nhìn ra khu vườn trắng xóa và lạnh lẽo. Lão nói:
“Mình không thể hiểu tại sao mùa xuân lại đến muộn thế này. Ước gì thời tiết có sự  thay đổi nhỉ”. Nhưng mùa xuân không bao giờ tới, mùa hạ cũng không. Mùa thu đem những quả vàng óng cho mọi khu vườn, nhưng vườn của ông Khổng lồ chẳng nhận được gì hết. Mùa thu nói:
“Lão ấy ích kỷ quá đi mất”, bởi thế mà ở  đó mãi mãi vẫn là mùa đông. Gió bấc và mưa đá, sương giá và tuyết nhảy múa tứ  tung qua các lùm cây. Vào một buổi sáng, lão Khổng lồ thức dậy, lúc còn nằm trên giường, lão nghe có tiếng nhạc mê li. Tiếng nhạc ngọt ngào vọng đến tai lão, khiến lão nghĩ rằng chắc hẳn các nhạc công của nhà vua đi qua. Thật ra, đó chỉ là một chú sẻ lanh bé nhỏ đang hót bên ngoài cửa sổ, nhưng vì đã lâu lắm lão không được nghe một tiếng chim hót trong vườn cho nên lão tưởng như  nghe tiếng nhạc du dương nhất trần gian. Thế rồi mưa đá ngừng nhảy múa trên đầu lão, gió bấc thôi không gào rú nữa, và qua khung cửa sổ, một mùi hương ngạt ngào bay tận tới lão.
“Có thế chứ ! Mãi rồi thì mùa xuân cũng phải tới!”
-Lão reo lên như  vậy rồi nhảy khỏi giường nhìn ra ngoài. Lão thấy gì đây? si! Một cảnh tượng vô cùng thú vị ! Qua một lỗ hổng trong tường, bọn trẻ con trườn vào vườn và chúng đang ngồi trên các cành cây, mỗi cây một đứa.
Thấy bọn trẻ con đã trở lại, cây cối lấy làm vui mừng quá đỗi nên tự  chúng phủ đầy hoa, đu đưa cành nhánh một cách duyên dáng phía trên đầu bọn trẻ. Chim chóc đang bay liệng qua lại và đang ríu rít thích thú; xuyên qua đám cỏ xanh, các bông hoa đang ngước nhìn lên và cười vui. Thật là một cảnh tượng xinh đẹp. Nhưng riêng ở một góc vườn, mùa đông vẫn đang làm chủ. Đó là một góc xa nhất, có một thằng bé đang đứng tại đấy. Nó bé nhỏ quá nên không với được tới các cành cây, nó đang vừa đi vừa loay hoay quanh gốc cây vừa khóc lóc thảm thiết. Cái cây tội nghiệp đó vẫn bị sương giá và tuyết phủ đầy, gió bấc đang thổi và đang gào rú ở phía trên.
269848_239035252786772_887303_n1_zpsats4g6p4

“Leo lên đi, chú bé!”
-Cây nói và nó sa cành xuống hết sức thấp, nhưng thằng bé ấy bé quá. Lòng lão Khổng lồ se lại khi lã nhìn ra. Lão nói:
“Mình đến là ích kỷ. Bây giờ mình mới biết cớ sao mùa xuân không chịu tới đây. Mình sẽ đặt thằng bé tội nghiệp này lên ngọn cây rồi sẽ phá đổ bức tường đi. Lúc đó vườn của mình mãi mãi sẽ là sân chơi của tụi trẻ”. Lão thật tình lấy làm đau buồn về việc lão đã làm. Thế rồi lão rón rén đi xuống cầu thang, mở cửa hết sức nhẹ nhàng và đi ra vườn. Nhưng khi bọn trẻ con nom thấy lão, chúng hoảng sợ quá nên bỏ chạy hết, và ngay lập tức mùa đông lại quay trở về khu vườn. Riêng có thằng bé là không bỏ chạy, nước mắt nó tràn trề nên nó không thấy được lão Khổng lồ đang đi tới. Lão Khổng lồ rón rén tới sau lưng nó, nhẹ nhàng bế nó, rồi đặt nó lên cây. Thế là ngay lập tức cây lại đâm bông, chim chóc lại bay tới hát ca, và thằng bé dang rộng đôi cánh tay ôm ghì lấy cổ lão Khổng lồ mà hôn lão. Thấy lão Khổng lồ không còn độc ác nữa, bọn trẻ bèn quay trở lại; cùng với chúng mùa xuân lại đến.
“Bây giờ vườn là vườn của chúng mày đấy, các cháu bé ạ”,
-Lão Khổng lồ nói. Rồi lão lấy một chiếc rìu to phá sập bức tường. Vào mười hai giờ trưa, lúc dân chúng ra chợ mua bán, họ thấy lão Khổng lồ đang chơi đùa với tụi trẻ con trong khu vườn xinh đẹp nhất mà họ chưa từng thấy. Bọn trẻ con chơi đùa suốt ngày và chiều đến, chúng tới chào lão Khổng lồ để ra về.
-Nhưng chú bạn nhỏ của các cháu đâu?
-Lão hỏi.
-Cái chú bé mà ta đã đặt lên cây ấy mà?
-Lão Khổng lồ yêu nó nhất vì nó đã hôn lão.
-Chúng cháu không biết, nó bỏ đi rồi , lão ạ . Bọn trẻ con đáp
-Các cháu bảo nó cứ  yên trí, ngày mai lại tới nhé! Nhưng bọn trẻ trả lời rằng chúng chẳng biết em ấy ở đâu và trước đây chưa bao giờ thấy em. Lão Khổng lồ cảm thấy buồn vô hạn. Mỗi buổi chiều lúc tan học bọn trẻ con tới nô đùa với lão Khổng lồ, nhưng lão Khổng lồ không bao giờ còn gặp được thằng bé mà lão yêu mến. Lão Khổng lồ tử  tế  với tất cả bọn trẻ, nhưng lão mong mỏi người bạn bé nhỏ đầu tiên của lão và thường nói về nó. Lão hay nhắc lại:
“Sao mà mình lại muốn gặp nó đến thế!”
Năm tháng trôi qua, Lão Khổng lồ ngày càng già yếu đi. Lão không thể ra ngoài dạo chơi đây đó được nữa, cho nên lão ngồi trong một chiếc ghế bành ngắm nhìn bọn trẻ con chơi và ca ngợi khu vườn của lão. Lão nói:
“Ta có nhiều hoa đẹp, nhưng những bông hoa đẹp nhất vẫn là bọn trẻ con”. Một buổi sáng mùa đông, lão nhìn ra ngoài cửa sổ lúc đang bận quần áo. Bây giờ lão không ghét mùa đông nữa, vì lão biết, đơn giản đấy chỉ là mùa xuân đang ngủ và hoa lá đang nghỉ ngơi. Đột nhiên lão giụi đôi mắt với nỗi kinh ngạc và lão nhìn, nhìn mãi. Cảnh tượng thật là kỳ diệu… Trong một góc vườn xa nhất, có một cây phủ đầy nụ hoa trắng nuột nà, cành nhánh của nó bằng vàng đeo lủng lẳng những quả bạc, còn đứa bé mà lão yêu dấu đang ngồi dưới gốc cây. Trong niềm vui sướng mênh mông, lão chạy ra khỏi nhà và đi vào vườn. Lão vội vã đi qua bãi cỏ đến gần thằng bé. Khi lão đến sát đứa bé thì mặt lão bỗng đỏ bừng giận dữ. Lão nói:
“Đứa nào cả gan dám làm em bị thương như vậy hả?”. Bởi vì trên lòng bàn tay của thằng bé có hai vết đinh đóng, và hai vết đinh đóng cũng in dấu trên đôi chân nhỏ.
-Kẻ nào dám cả gan làm cháu bị thương thế?
-Lão Khổng lồ hét.- Nói ta nghe, để  ta lấy thanh kiếm to của ta giết chết hắn đi.
-Không ai cả,-thằng bé trả lời,
-Đấy là những dấu vết của tình yêu thương.
-Em là ai vậy? -Lão Khổng lồ nói, một nỗi kinh hoàng lạ lùng đè nặng lên lão, lão quỳ sụp xuống trước mặt đứa bé. Thế rồi đứa bé mỉm cười với lão Khổng lồ và nói với lão:
– Ngươi đã có lần cho ta chơi đùa trong vườn nhà ngươi , hôm nay ngươi sẽ cùng ta đến vườn nhà ta , nơi gọi là Thiên Đường .
– Về buổi chiều, lúc bọn trẻ con chạy vào vườn, chúng thấy lão Khổng lồ nằm chết dưới gốc cây, mình phủ đầy những bông hoa trắng muốt.

No comments:

CHÚNG TA LÀ NHỮNG GÌ CHÚNG TA NGHĨ

  Trích: Nghệ Thuật Tối Giản - Có Ít Đi, Sống Nhiều Hơn; Việt dịch: Alex Tu Dịch;  Người khác có thể dễ dàng đọc được niềm vui và nỗi khổ tr...