Tên đầu đề của bài hát thật lạ The Sound of Silence ( Âm thanh của sự im lặng ). Nghe thì có vẻ thật nghịch lý, nhưng khi bạn chú ý, hình như yên lặng cũng có âm thanh thật đấy nhỉ. Tôi đang ngồi một mình, trong căn phòng tĩnh lặng, và thực sự tôi đang nghe âm thanh của sự yên lặng.
The Sound of Silence
Paul Simon & Garfunkel
Hello Darkness my old friend,
I’ve come to talk with you again,
Because a vision softly creeping left its seeds while I
was sleeping and the vision
that was planted in my brain,
still remains within the
Sounds of Silence
In restless dreams I walked alone
Narrow streets of cobblestone,
‘Neath the halo of a street lamp,
I turned my collar to the cold and damp
When my eyes were stabbed by the flash of a neon light
That split the night
And touched the sound of silence.
I’ve come to talk with you again,
Because a vision softly creeping left its seeds while I
was sleeping and the vision
that was planted in my brain,
still remains within the
Sounds of Silence
In restless dreams I walked alone
Narrow streets of cobblestone,
‘Neath the halo of a street lamp,
I turned my collar to the cold and damp
When my eyes were stabbed by the flash of a neon light
That split the night
And touched the sound of silence.
And in the naked light I saw
Ten thousand people, maybe more.
People talking without speaking,
People hearing without listening,
People writing songs that voices never share
And no one dared
Disturb the sound of silence.
Ten thousand people, maybe more.
People talking without speaking,
People hearing without listening,
People writing songs that voices never share
And no one dared
Disturb the sound of silence.
“Fools” said I,”You do not know
Silence like a cancer grows.
Hear my words that I might teach you,
Take my arms that I might reach you.”
But my words like silent raindrops fell,
And echoed
In the wells of silence
Silence like a cancer grows.
Hear my words that I might teach you,
Take my arms that I might reach you.”
But my words like silent raindrops fell,
And echoed
In the wells of silence
And the people bowed and prayed
To the neon god they made.
And the sign flashed out its warning,
In the words that it was forming.
And the signs said, The words of the prophets
are written on the subway walls
And tenement halls.
And whisper’d in the sounds of silence.
To the neon god they made.
And the sign flashed out its warning,
In the words that it was forming.
And the signs said, The words of the prophets
are written on the subway walls
And tenement halls.
And whisper’d in the sounds of silence.
Dịch ý
Xin chào bóng tối, người bạn cũ của tôi
Tôi lại đến bên anh nữa đây
Bởi những ảo tưởng tôi từng nghĩ đến, đã rời xa rồi
Và những điều đã in sâu vào trí óc tôi
dường như vẫn còn đấy cùng với những âm thanh của sự trầm lặng
Trong giấc mơ tôi lại thấy chỉ có một mình, cô đơn mà bước
Trên những con đường eo hẹp mà những viên sỏi, cuội làm nên
bên dưới quầng sáng của những cây đèn đường.
Tôi bẻ lại cái cổ áo, nó ẩm ướt nhưng cũng ko kém lạnh lẽo
khi đôi mắt tôi chói nhoà bở những ánh sáng của những bóng đèn neon xuyên qua bóng đêm
Và rồi giai điệu của sự trầm lặng lại nổi lên
Hơn mười ngàn người là những gì tôi thấy được qua làn ánh sáng yếu ớt
Họ nói mà không cần phát âm
Họ nghe nhưng lại không thấu hiểu
Họ viết ra những bài hát, song giai điệu của nó thì chẳng được chia sẻ
Không một ai dám khuấy động cái âm thanh yên tĩnh này
“Ngốc à!” Tôi nói “Các người ko biết rằng
sự yên lặng này cũng giống như những tội ác của xã hội sao”
“Nào, hãy nghe những điều tôi nói, để tôi có thể tiếp xúc được với anh
cầm chặt tay tôi nào, để rồi tôi có thể ở bên anh”
Nhưng lạ thay những đều tôi nói như những hạt mưa rơi câm nín
Rồi lại dội vang vào những nguồn cảm hứng của hạnh phúc
Những người lúc nãy, họ cúi mình rồi lại cầu nguyện
đến vị thần Neon mà họ làm nên
Bất chợt ở đâu đó sáng lên
nó muốn mọi người coi dòng chữ ai đó đã tạo sẵn .
Rằng: Những lời tiên tri đã được ghi trên bức tường nơi đường ngầm,
trên cả hành lang của những căn hộ
Và thì thầm trong những âm thanh trầm lặng này…
Tôi lại đến bên anh nữa đây
Bởi những ảo tưởng tôi từng nghĩ đến, đã rời xa rồi
Và những điều đã in sâu vào trí óc tôi
dường như vẫn còn đấy cùng với những âm thanh của sự trầm lặng
Trong giấc mơ tôi lại thấy chỉ có một mình, cô đơn mà bước
Trên những con đường eo hẹp mà những viên sỏi, cuội làm nên
bên dưới quầng sáng của những cây đèn đường.
Tôi bẻ lại cái cổ áo, nó ẩm ướt nhưng cũng ko kém lạnh lẽo
khi đôi mắt tôi chói nhoà bở những ánh sáng của những bóng đèn neon xuyên qua bóng đêm
Và rồi giai điệu của sự trầm lặng lại nổi lên
Hơn mười ngàn người là những gì tôi thấy được qua làn ánh sáng yếu ớt
Họ nói mà không cần phát âm
Họ nghe nhưng lại không thấu hiểu
Họ viết ra những bài hát, song giai điệu của nó thì chẳng được chia sẻ
Không một ai dám khuấy động cái âm thanh yên tĩnh này
“Ngốc à!” Tôi nói “Các người ko biết rằng
sự yên lặng này cũng giống như những tội ác của xã hội sao”
“Nào, hãy nghe những điều tôi nói, để tôi có thể tiếp xúc được với anh
cầm chặt tay tôi nào, để rồi tôi có thể ở bên anh”
Nhưng lạ thay những đều tôi nói như những hạt mưa rơi câm nín
Rồi lại dội vang vào những nguồn cảm hứng của hạnh phúc
Những người lúc nãy, họ cúi mình rồi lại cầu nguyện
đến vị thần Neon mà họ làm nên
Bất chợt ở đâu đó sáng lên
nó muốn mọi người coi dòng chữ ai đó đã tạo sẵn .
Rằng: Những lời tiên tri đã được ghi trên bức tường nơi đường ngầm,
trên cả hành lang của những căn hộ
Và thì thầm trong những âm thanh trầm lặng này…
Bạn nghĩ thấy gì khi cảm thấy âm thanh của sự tĩnh lặng ? Một chút buồn ? một chút kỉ niệm ? một chút nhớ nhung mờ ảo ? hay lại là niềm vui của sự thanh thản. Chúng ta hãy cùng thưởng thức giọng ca êm ái và ngọt ngào của đôi song ca Simon và Garfunkel qua bài hát kinh điển The Sound of Silence .
Hello darkness, my old friend.
Xin chào đêm tối, bạn cố hữu của tôi
I’ve come to talk with you again
Tôi lại đến để tâm sự với bạn đây
Because a vision softly creeping
Left its seed while I was sleeping;
Bởi vì một ảo ảnh vừa thoáng le lói trong giấc ngủ của tôi
And the vision that was planted in my brain
Still remains
Within the sound of silence.
Ảo ảnh ấy vẫn còn đọng lại … trong âm thanh của sự lặng câm
Xin chào đêm tối, bạn cố hữu của tôi
I’ve come to talk with you again
Tôi lại đến để tâm sự với bạn đây
Because a vision softly creeping
Left its seed while I was sleeping;
Bởi vì một ảo ảnh vừa thoáng le lói trong giấc ngủ của tôi
And the vision that was planted in my brain
Still remains
Within the sound of silence.
Ảo ảnh ấy vẫn còn đọng lại … trong âm thanh của sự lặng câm
Paul Simon sáng tác nên bài hát này lên án cái xã hội đã bị thương mại hóa. Cuộc sống hàng ngày của con người gắn liền với hàng hóa và họ trở thành nô lệ của vật chất. Con người sống tách biệt và cách xa nhau hơn, ngày càng xuất hiện những con người tôn thờ chủ nghĩa cá nhân và những quy tắc xử sự thiếu tình người. Họ trở nên vô cảm, họ không biết quan tâm, họ không biết cảm thông với những số phận kém may mắn … và dường như … với chính bản thân họ. Và … chính họ trở thành nạn nhân của khối bê tông những luật lệ … họ không dám có tiếng nói riêng của chính mình … Họ mơ về những giây phút hạnh phúc và ấm áp của tâm hồn nhưng rồi đau đớn nhận ra rằng đó là những giấc mơ xa xỉ … mà họ chỉ dám ấp ủ trong im lặng.
In restless dreams I walked alone–
Narrow streets of cobblestone;
Trong những giấc mơ dài tôi bước đi một mình trên những con đường đá cuội chật hẹp ‘Neath the halo of a streetlamp,
I turned my collar to the cold and damp
Dưới vầng sáng của những cây đèn đường, tôi cảm thấy lạnh lẽo và chán nản
When my eyes were stabbed by the flash of a neon light
That split the night
And touched the sound of silence.
Những tia sáng đèn neon như rạch xé màn đêm và đâm xuyên qua mắt tôi … và chạm vào tiếng động của sự lặng thinh
Narrow streets of cobblestone;
Trong những giấc mơ dài tôi bước đi một mình trên những con đường đá cuội chật hẹp ‘Neath the halo of a streetlamp,
I turned my collar to the cold and damp
Dưới vầng sáng của những cây đèn đường, tôi cảm thấy lạnh lẽo và chán nản
When my eyes were stabbed by the flash of a neon light
That split the night
And touched the sound of silence.
Những tia sáng đèn neon như rạch xé màn đêm và đâm xuyên qua mắt tôi … và chạm vào tiếng động của sự lặng thinh
Bức tranh về một con người được phác họa bởi những mảng sáng tối chập chờn. Trong xã hội cạnh tranh đầy mệt mỏi này, họ khao khát có được sự yên bình dù chỉ trong khoảnh khắc … họ mãi đi tìm và họ vô vọng … bởi họ không dám phá vỡ sự lặng câm của chính mình…
And in the naked light I saw
Ten thousand people, maybe more—
Trong thứ ánh sáng vô cảm ấy, tôi nhìn thấy mười ngàn người … à không, hình như hơn
People talking without speaking;
People hearing without listening;
People writing songs that voices never share,
Họ nói những điều vô nghĩa
Họ nghe mà không quan tâm
Họ sáng tác những bài hát thiếu tinh thần cảm thông chia sẻ
And no one dare
Disturb the sound of silence
Và không ai dám … phá tan âm thanh câm lặng ấy
Ten thousand people, maybe more—
Trong thứ ánh sáng vô cảm ấy, tôi nhìn thấy mười ngàn người … à không, hình như hơn
People talking without speaking;
People hearing without listening;
People writing songs that voices never share,
Họ nói những điều vô nghĩa
Họ nghe mà không quan tâm
Họ sáng tác những bài hát thiếu tinh thần cảm thông chia sẻ
And no one dare
Disturb the sound of silence
Và không ai dám … phá tan âm thanh câm lặng ấy
Họ phát hiện ra sự cô đơn lạnh lẽo bao trùm tâm hồn họ … bởi một đám đông hơn 10.000 người ồn nào náo nhiệt. Họ câm lặng và trở nên vô cảm trước nỗi đau của người khác. Họ là những tên triệu phú keo kiệt, nhẫn tâm tạt xô nước lạnh vào nhóm hát thánh ca trong đêm giáng sinh lạnh giá, thờ ơ trước cảnh ngộ những bệnh nhân nằm chờ chết, tham vọng đến vô nhân đạo (Mr.Scrooge-Chrismast Carol). Họ là những người sống khép kín và ích kỷ, họ mặc những bộ trang phục lộng lẫy trong những buổi tiệc hoành tráng với đủ các loại rượu, bánh trái và thức ăn mà không biết rằng cách đấy chỉ vài bụi cây, trong một ngôi nhà lụp xụp có một người cha nghèo khổ của 5 đứa con bơ vơ gào khóc vì đói rét vừa qua đời bởi đã quá kiệt sức (The Garden Party – Katherine Mansfield)
“Fools,” said I, “you do not know.
Silence like a cancer grows.
Những tên ngốc ơi, bạn không biết à
Sự lặng thinh cũng giống như căn bệnh ung thư
Hear my words that I might teach you;
Take my arms that I might reach you.”
Hãy nghe những lời khuyên dạy của tôi
Hãy nắm lấy tay tôi khi tôi chìa tay về phía bạn
But my words like silent raindrops fell
And echoed in the wells of silence.
Nhưng những lời tôi nói chỉ rơi lặng lẽ như những hạt mưa
Và rồi vang lên trong sâu thẳm của sự câm lặng
Silence like a cancer grows.
Những tên ngốc ơi, bạn không biết à
Sự lặng thinh cũng giống như căn bệnh ung thư
Hear my words that I might teach you;
Take my arms that I might reach you.”
Hãy nghe những lời khuyên dạy của tôi
Hãy nắm lấy tay tôi khi tôi chìa tay về phía bạn
But my words like silent raindrops fell
And echoed in the wells of silence.
Nhưng những lời tôi nói chỉ rơi lặng lẽ như những hạt mưa
Và rồi vang lên trong sâu thẳm của sự câm lặng
Đám đông (the crowd) … một đám đông ngu xuẩn! Cái xã hội với những vòng quay vũ bão đã cuốn họ đi, đi mãi theo những vết xe đổ mà không một ai, không một ai và không một ai dám tự loại mình ra khỏi đống hỗn độn ấy … sự cạnh tranh khốc liệt không cho phép họ ‘lùi bước’ để quay lại với những giá trị tinh thần đúng nghĩa của một con người. Họ từ chối lắng nghe, từ chối chia sẻ và sẵn sàng từ bỏ cái nhân văn mà cha ông họ đã gây dựng từ bao đời. Một giọt nước không làm nên đại dương, nó rơi khắc khoải tuyệt vọng trong sự nín lặng của con người thời hiện đại …
And the people bowed and prayed
To the neon god they made.
Và họ lại khấn vái, cầu nguyện với tượng chúa họ tự tạo ra
And the sign flashed out its warning
In the words that it was forming
And the sign said
“The words of the prophets are written on the subway walls
And tenement halls
And whispered in the sounds of silence.”
Bỗng xuất hiện một dấu hiệu cảnh báo trong những lời nói của các nhà tiên tri được khắc trên những bức tường khu đường hầm và các nhà tập thể … nó cứ thì thầm mãi … trong tiếng động của sự lặng thinh
To the neon god they made.
Và họ lại khấn vái, cầu nguyện với tượng chúa họ tự tạo ra
And the sign flashed out its warning
In the words that it was forming
And the sign said
“The words of the prophets are written on the subway walls
And tenement halls
And whispered in the sounds of silence.”
Bỗng xuất hiện một dấu hiệu cảnh báo trong những lời nói của các nhà tiên tri được khắc trên những bức tường khu đường hầm và các nhà tập thể … nó cứ thì thầm mãi … trong tiếng động của sự lặng thinh
Họ mất niềm tin vào cuộc sống, và họ tìm đến những thứ vô tri vô giác để bày tỏ nỗi niềm. Nhưng họ có biết rằng ở những khu tàu điện ngầm dơ bẩn kia vẫn còn tồn tại những con người có tâm hồn trong sáng … Những con người ấy biết quý trọng tình yêu thương, quý trọng sự công bằng xã hội, quý trọng quyền và lợi ích của một công dân muốn đóng góp cho tập thể – những thứ họ bị tước đoạt bởi chính cái xã hội bóc lột đầy rối ren này. Không còn lối thoát, những con người kham khổ ấy khắc những thông điệp của tiếng nói tâm hồn với niềm tin và hy vọng một ngày nào sẽ được lắng nghe …
Với bài viết này, tác giả hy vọng thắp lên ngọn nến làm tan chảy khối băng lạnh giá của sự câm lặng, các bạn sẽ cùng giữ ngọn nến sáng mãi chứ?
“By letting you know me, I allow you to like me –> Bằng cách để cho bạn biết tôi, tôi cho phép bạn thích tôi.
By disclosing myself to you, I create the potential of trust, caring commitment, growth and self-understanding. —> Bằng việc mở rộng lòng mình, tôi tạo ra cơ sở của niềm tin, của sự quan tâm, của tình bạn phát triển và của sự thấu hiểu bản thân.
How can you care for me if you do not know me? —> Làm sao bạn có thể quan tâm đến tôi nếu bạn không biết tôi?
How can you trust me if I do not demonstrate my trust in you by disclosing myself to you ? –> Làm sao bạn có thể tin tưởng tôi nếu tôi không chứng minh niềm tin của tôi cho bạn bằng việc rộng mở lòng mình?
How can you be committed to me if you know little or nothing about me? —> Làm sao bạn có thể thân thiết với tôi nếu bạn không biết gì hay chỉ biết rất ít về tôi?
How can I know you and understand mysel if I do not disclose myself to my friends? –> Làm sao tôi biết bạn và hiểu rõ mình nếu tôi không mở lòng mình với các bạn của tôi?
To like me, to trust me, to be committed to our relationship, to facilitate my personal growth and self-understanding, and to be my friend you must know me.” —> Để thích tôi, để tin tưởng tôi, để giữ tình bạn của chúng ta, để giúp mỗi người phát triển tốt hơn và hiểu chính mình, và để là bạn của tôi, bạn phải biết tôi là ai.
(st & Posted by Rock_Chip)
By disclosing myself to you, I create the potential of trust, caring commitment, growth and self-understanding. —> Bằng việc mở rộng lòng mình, tôi tạo ra cơ sở của niềm tin, của sự quan tâm, của tình bạn phát triển và của sự thấu hiểu bản thân.
How can you care for me if you do not know me? —> Làm sao bạn có thể quan tâm đến tôi nếu bạn không biết tôi?
How can you trust me if I do not demonstrate my trust in you by disclosing myself to you ? –> Làm sao bạn có thể tin tưởng tôi nếu tôi không chứng minh niềm tin của tôi cho bạn bằng việc rộng mở lòng mình?
How can you be committed to me if you know little or nothing about me? —> Làm sao bạn có thể thân thiết với tôi nếu bạn không biết gì hay chỉ biết rất ít về tôi?
How can I know you and understand mysel if I do not disclose myself to my friends? –> Làm sao tôi biết bạn và hiểu rõ mình nếu tôi không mở lòng mình với các bạn của tôi?
To like me, to trust me, to be committed to our relationship, to facilitate my personal growth and self-understanding, and to be my friend you must know me.” —> Để thích tôi, để tin tưởng tôi, để giữ tình bạn của chúng ta, để giúp mỗi người phát triển tốt hơn và hiểu chính mình, và để là bạn của tôi, bạn phải biết tôi là ai.
(st & Posted by Rock_Chip)
No comments:
Post a Comment