Ngày xưa tôi được bà tôi kể rằng Phật Bà Quan Âm là người có nhiều phép màu nhiệm . Người có một cái bình đựng thứ nước quý , gọi là nước cam lộ và một cành dương liễu . Người thường nhúng cành cây đó vào bình nước rồi vảy vào chúng sinh , cứu họ thoát khỏi phiền muộn . Khắp nhân gian ai cũng chờ đợi sự tế độ của người . Rồi tôi lại được nghe một chuyện nữa . Đó là chuyện thần Thái Bạch Kim Tinh có cây gậy màu nhiệm , chỉ gậy vào cây đã héo , cây lại xanh tươi . Giờ tôi đã lớn , chẳng biết là có nên tin nữa hay không ( trước kia thì tin lắm ) . Nhưng tôi biết có một điều tôi đã tin : sự hồi sinh của vạn vật khi mùa xuân đến – sự nhiệm màu của mùa xuân .
Mùa đông , cây trút lá . Ba tháng là 90 ngày cây khẳng khiu gầy guộc , chịu đựng gió sương , rét mướt . Để rồi một sớm, xuân về. Mưa xuân cũng theo về .Như đã hẹn lâu rồi .
Một năm bốn mùa đắp đổi , mỗi một mùa dường như có một cái gì đó nổi trội lên , mà qua đó người ta cảm nhận được bước đi của thời gian . Với hạ là nắng , thu là gió heo may , đông là sương giá , riêng với xuân , đó là mưa . Mưa xuân không dầm dề nát đất thối cỏ như mưa đầu thu , cũng không ồn ào náo động như mưa rào tháng hạ . Mưa xuân dịu dàng xuống phố . Mưa xuân êm êm giăng mắc bất ngờ , đúng cái lúc người ta rộn ràng sắm tết . Mưa xuân đã đi vào tiềm thức và để lại dấu ấn đậm nét .
Ai cũng yêu mưa xuân . Nhưng thi nhân yêu mưa xuân hơn ai hết .Thi nhân mong mưa xuân . Mưa xuân bay và rồi ngưng đọng trong trang thơ họ .
Và lòng ta không thể không xao xuyến khi nhớ lại những mùa xuân xưa mưa đổ bụi trên những bến sông rụng tơi bời hoa soan tím , trong bức tranh quê êm đềm của nữ sĩ sông Thương .
Vào cữ tháng hai , cây bắt đầu hồi sinh . Từ trong lớp vỏ già nua , khô cứng ấy lớn dần lên một cái mẩu nhỏ . Một mầm xinh nhú ra . Một sự sinh thành. Có sự sinh thành nào mà chẳng trải qua đau đớn khó nhọc ? Cây bàng góc phố kia mồ côi suốt mùa đông , cành gân guốc như bàn tay giơ ra giữa gió sương tê tái , bỗng hôm nay cựa quậy đâm chồi . Cả cây đa nghìn tuổi nữa cũng vội vàng thay áo cho kịp sang hè xòe bóng mát , che rợp nhân gian .
Những chồi xuân xinh xắn nhú ra , tràn đầy nhựa sống . Chồi xuân bắt đầu từ mưa xuân . “Mùa xuân xanh” và “mùa xuân chín bắt đầu từ chồi xuân .
Cây bắt đầu từ đâu? Xanh bắt đầu từ đâu ? Em đã buồn vì mùa đông cây trút lá .Em đã buồn vì mùa đông nghiệt ngã âm u , vắng màu diệp lục vậy thì hôm nay, hãy để ý màu xanh ấy khi còn chưa là xanh .
Chồi xuân . Đấy là nơi hy vọng của cây , hy vọng của người . Tôi tin chắc rằng , ngày ấy , trong cái năm mà chàng Kim Trọng gặp Thúy Kiều nhân tiết thanh minh , cánh đồng cỏ non xanh rợn chân trời ấy phải xanh hơn những mùa xuân trước đó .
Mưa xuân màu nhiệm làm nên cuộc hồi sinh tuyệt vời của cỏ . Có phải mưa xuân là thứ nước cam lộ của phật bà trong tích truyện cổ mà bà tôi đã kể ngày xưa ?
No comments:
Post a Comment