Trong một làng xưa kia có hai chàng trai. Họ là những người bạn thân thiết của nhau và yêu thương nhau đến mức cùng nhau thề thốt : Ai trong số họ đi lấy vợ trước thì dù người nọ có ở thế giới bên kia cũng phải mời về dự đám cưới.
Qua một thời gian , một trong hai người từ giã cõi đời. Chàng trai còn lại sửa soạn lập gia đình bèn tìm đến gặp thầy cúng để xin thầy chỉ giáo.
- Chuyện rắc rối đấy , - thầy cúng nói, - nhưng đã nói thì phải giữ lấy lời. Anh phải ra ngoài mộ và mời bạn anh dù anh ấy đã chết rồi. Còn anh ấy có xuất hiện hay không , - đó là việc của anh ấy.
Chàng trai ra mộ bạn và nói:
- Đã đến giờ rồi , bạn thân mến của tôi ơi, về dự đám cưới của tôi.
Mặt đất nứt ra , và anh bạn của chàng trai nhảy lên khỏi mộ.
- Tôi phải đi chứ - anh ta nói, tôi nhất thiết phải giữ lời. chứ không thì ai biết được tôi còn phải ăn chực nằm chờ bao nhiêu lâu ở ngục huyệt này nữa.
Hai người cùng trở về nhà, từ đó họ đến nhà thờ , nơi làm lễ thành hôn , sau đó là tiệc cưới và anh bạn đã qua đời kể đủ các chuyện linh tinh , nhưng không hé một lời nào về thế giới bên kia. Chú rể ngứa lưỡi cứ chực hỏi bạn, nhưng không dám hé răng. Sau bữa tiệc , anh bạn đã qua đời đứng dậy và bảo:
- Vậy là , anh bạn ạ , tôi đã đến đây , đem niềm vui đến cho bạn. Bây giờ bạn có tiễn chân mình không?
- Lại còn phải nói gì khác?Nhưng chỉ có điều không xa . Chính cậu cũng hiểu đấy, bữa nay là đêm tân hôn , và vợ mình...
- Thì tất nhiên rồi , không xa đâu!
Chàng trai mới cưới vợ hôn vợ và bảo:
- Anh phải đi một phút thôi rồi lại quay về ngay , - và ra đi cùng người bạn đã qua đời
Vừa đi vừa tán chuyện huyên thuyên , chẳng mấy chốc họ ra tới mộ.
Hai người ôm hôn từ giã . Đến đây anh chàng đương sống trộm nghĩ:"Một khi ngay bây giờ mà không hỏi thì chẳng còn cơ hội nào khác nữa".Lấy hết can đảm liền hỏi:
- Này , nghe mình , cậu là người đã chết, cậu có thể kể xem ở đó , ở cái thế giới bên kia ấy thế nào không?
- Kể mà làm gì kia chứ, - anh bạn đã chết trả lời, - cậu cùng đi với mình, tự cậu sẽ thấy.
Nắp mộ mở ra, và anh chàng còn sống theo anh bạn đã chết đến thẳng thiên đường. Anh bạn đã chết đưa chàng tới một cung điện bằng pha lê có những cánh cửa bằng vàng.Trong lâu đài lúc này các âm hồn sung sướng đang nhảy múa, các thiên thần tấu nhạc trên những cây đàn luyt, còn chính thánh Pie thì chơi đàn Côngtorobat . Chàng trai đang sống đứng há hốc mồm ngây ra nhìn, và ai mà biết được anh ta còn đứng đấy bao nhiêu lâu nữa, có điều còn phải kịp xem những thứ khác chứ.
- Thôi ta đi thôi , cậu cứ đứng mãi ở đây như trời trồng làm gì chứ! - Đôi bạn ra bãi cỏ , nơi các thiên thần đang vui đùa, họ dịu dàng và tươi tắn như những người đang yêu nhau.
- Ta đi tiếp thôi , - anh bạn đã chết nói và đưa bạn mình ra vườn cây; ở đó trên các cây cối thay vì những chiếc lá là những con chim nhỏ đủ màu sắc và chúng đang ca hát bằng đủ mọi thứ giọng.
- Thôi, lại phải đi nữa, chứ cậu đứng ngây ra thế , như bị bỏ bùa vậy đến bao giờ!
- Bây giờ chúng ta hãy đi xem các ngôi sao!
Úi chà, những ngôi sao mới đẹp làm sao, thực tình khó có thể dứt ra được!Lại còn những dòng sông nữa chứ !Thay vào nước là rượu vang cuộn chảy , còn hai bờ đều là pho mát.
Cuối cùng anh bạn đang sống chợt nhớ ra!
- Này bạn thân mến, người anh em kết nghĩa, mình đã ở đây lâu rồi, đến lúc phải về nhà thôi: vợ mình chắc hẳn lo lắng lắm.
- Cậu chán xem rồi à?
- Sao lại chán?Cậu nói gì vậy?Nếu như mình có thể...
- Thì cậu cứ ở lại, cậu còn thấy nhiều chuyện nữa kia...
- Thôi được , tùy cậu.
Anh bạn đã chết tiễn chân bạn về tới mộ và biến mất.
Chàng trai đang sống ra khỏi mộ và không còn nhận ra cái nghĩa trang cũ:Khắp nơi đã được bịt kín những tượng đài tưởng niệm , những hàng cây cao.Anh ta đi ra khỏi nghĩa trang và thay vào những căn nhà nhỏ bé bằng đá sù sì trước đây là những ngôi nhà đồ sộ, rồi tàu điện , ô tô , máy bay...
"Chuyện quỷ quái gì thế này , mình lạc tới đâu thế?Anh bạn thân mến ơi, liệu có nhầm không đấy.
Tất cả những con người ở đây ăn mặc lạ lùng thế nào ấy!"
Chàng trai liền hỏi một ông già:
- Kính thưa cụ , đây có phải là làng ấy không ạ?
- Phải , phải, có điều đây là thành phố, chứ không phải là làng.
"Quỷ tha ma bắt, ta lạc vào đâu thế này"
- Thưa cụ , cụ có thể cho biết cái căn nhà của cái anh chàng mới cưới vợ hôm qua ở đâu không ạ?
- Hôm qua ? Tôi là kỳ mục ở đây , vì thế có thể cam đoan với cậu là hôm qua không có ai cưới vợ.
- Sao lại như vậy? Thì chính cháu là người mới cưới vợ hôm qua. - Chàng trai kể lại cho vị kỳ mục nghe chuyện mình đi theo người bạn đã qua đời đến thiên đường ra sao.
- Không khéo anh mất trí rồi cũng nên, - ông già bật cười.- Câu chuyện này người đời kể từ thuở nào rồi; có anh chàng mới cưới vợ cùng anh bạn kết nghĩa đi ra mộ rồi không trở về, còn vợ anh ta đau khổ mà chết.
- Thì chính cháu là người chồng đó mà!
- Này anh bạn, có lẽ anh cần phải đến gặp đức giáo chủ của chúng tôi mà hỏi han xem
- Vị giáo chủ ư? Ở làng chúng tôi có một đức cha cai quản mà thôi!
- Đức cha nào kia chứ? Đã bao nhiêu năm rồi cai quản địa hạt này là đức giám mục giáo chủ cai quản.
Và ông già đưa chàng trai đến gặp đức giáo chủ.
Khi chàng trai kể lại mọi chuyện xảy ra với mình cho đức giáo chủ nghe, đức ngài nhớ lại là hồi đức ngài còn là một cậu bé đã được nghe câu chuyện này. Đức ngài lấy những cuốn sách nhà thờ ra và bắt đầu lật từng trang ra xem , ba mươi năm về trước - không có chuyện gì, năm mươi năm - cũng không, một trăm - không, hai trăm năm - không nốt.Đức giáo chủ giở sách rất lâu, lục tìm mọi giấy tờ rất lâu và cuối cùng trên một tờ giấy đã cũ kỹ úa màu, ngài tìm ra tên tuổi chàng trai và vợ mới cưới của chàng.
- Chuyện này đã ba trăm năm trước!Một người chồng trẻ quả thực đã biến mất tại nghĩa trang, còn vợ của anh ta sau đó đã chết vì đau khổ. Đây, xin mời anh đọc đi, nếu như anh chưa tin!
- Thì chính đây là tôi! Tôi chính là con người ấy!
- Vậy là anh trở về từ thế giới bên kia?Sao mà anh im lặng không nói ra? Nào , kể xem sao , anh hãy kể đi!
Nhưng chàng trai bỗng trắng nhợt ra như cái xác, ngã ra đất và lập tức qua đời.Vậy là anh ta không kịp kể lại câu chuyện anh ta đã thấy.
No comments:
Post a Comment