Bài thơ Chiều Trên Phá Tam Giang
Anh sực nhớ em
Nhớ bất tận.
Người lao công quét dọn hành lang.
Những tủ kính tối om.
Giờ này thành phố chợt bùng lên
Để rồi tắt nghỉ sớm.
(Sài Gòn nới rộng giờ giới nghiêm.
Sài Gòn không còn buổi tối nữa.)
Sài Gòn chưa bao giờ buồn như Huế cũng chẳng mộng mơ như Đà Lạt hay Nha Trang. Vậy hãy tạo cho nó một cái buồn thử xem sao, Sài Gòn luôn náo nhiệt , năng động như mùa hè mọi người kéo nhau ra bãi biển .
Sài Gòn không còn buổi tối nữa , đèn điện tắt tối om và tiếng còi xe cứu thương cứ hú trên đường. Những khuôn mặt bít bùng như những bóng ma trong đêm đen.
...Nghĩ tới ngày mai tương lai thúc hối,
Căn phòng cao ốc vàng võ ánh đèn,
Quyển sách mở sâu đêm.
Nghĩ tới người mẹ đăm chiêu, đứa em quái quỉ.
Nghĩ tới đủ thứ chuyện tầm thường
Mà cô gái nào cũng nghĩ tới.
Rồi nghĩ tới anh, nghĩ tới anh
Một cách tự nhiên và khốn khổ.
Giờ này có thể trời đang mưa.
Em đi nép hàng hiên sướt mướt,
Nhìn bong bóng nước chạy trên hè
Như những đóa hoa nở gấp rút.
Rồi có thể em trở về nhà
Nơi chúng ta không còn gặp nhau nữa
Buông tâm trí bập bềnh trên những đợt gió lao xao
Giữa căn phòng với bức tường vàng ố quạnh quẽ...
...Anh yêu em, yêu nuối tuổi hai mươi
Rực chiếu bao nhiêu giấc mộng đua đòi
Như những mặt trời con thật dễ thương
Sẽ rơi rụng dọc đường lên dốc tuổi,
Mỗi sáng trưa chiều tối đêm khuya.
Anh yêu em, yêu nuối tuổi hai mươi,
Coi chuyện đó như lần đi tuyệt tích
Trong nước trời lãng đãng nghìn trùng,
Không nghe thấy cả tiếng mình độc thoại.
Anh yêu, yêu nuối tuổi hai mươi,
Thấy trong lòng đời nở thật lẻ loi
Một cành mai nhị độ.
Thấy tình yêu như vận hội tàn đời
Để xé mình khỏi ác mộng
Mà người đàn ông mê tưởng suốt thanh xuân.
Ôi tình yêu, bằng chứng huy hoàng của thất bại!
No comments:
Post a Comment