Sunday, December 6, 2020

NẾU CHÚNG TA CHƯA BAO GIỜ ĐƯỢC SINH RA...

 Hai tháng trước, một thanh niên Ấn Độ có tên Raphael Samuel đã đâm đơn kiện cha mẹ ra tòa vì đã… sinh ra anh ta. Raphael tin rằng đó là một sai lầm. Cuộc đời này là một bể khổ, và anh chẳng yêu cầu được sinh ra.

Anh không phải là một kẻ bất hạnh hay chán đời đến mức không thiết sống: "Tôi yêu bố mẹ, và gia đình tôi êm ấm. Cuộc sống của tôi không có gì đáng phàn nàn, nhưng tôi vẫn cảm thấy không có lý do gì phải sống, đi học, kiếm việc làm, vì tôi không muốn có mặt trên đời".
Nếu một lần bạn có nghĩ đến điều này, thì cũng như Samuel, bạn không cô đơn. Tiểu thuyết gia Gustave Flaubert, tác giả cuốn "Bà Bovary", từng tuyên bố rằng ông sẽ tự nguyền rủa mình nếu trở thành một người cha, vì ông "không muốn truyền thụ lại cho ai gánh nặng và sự ô nhục của việc tồn tại".
Văn hào Fyodor Dostoyevsky thậm chí còn nhìn cuộc đời ảm đạm hơn, khi viết trong tác phẩm bất hủ Anh em nhà Karamazov: "Tôi thà tự sát trong bụng mẹ, để không phải ra ngoài thế giới này".

Triết gia người Đức Arthur Schopenhauer đặc biệt tỏ ra bi quan về chủ đề này: "Liệu một người có nhiều thiện cảm với thế hệ tương lai có để cho chúng gánh lấy gánh nặng của sự tồn tại, hay bằng bất cứ giá nào cũng không chịu trách nhiệm về gánh nặng ấy một cách có chủ tâm?"
Thuyết phản khuyến sinh (anti- natalism), một góc nhỏ của triết học hiện đại, đặt ra một ý tưởng tương tự: Nếu cuộc đời này vốn là bể khổ, thì liệu sự tồn tại có thật sự là hạnh phúc hơn việc chưa bao giờ từng sinh ra?
Đây là một vấn đề rất tế nhị, vì quan điểm của nó đi ngược lại xung lực sinh học cơ bản của chúng ta (sinh sản là để duy trì giống nòi, sự tiếp nối), nhưng cũng là điều rất đáng để lưu tâm, vì nó đi đến tận cùng một câu hỏi triết học nhức nhối: Cuộc đời này có đáng sống hay không?
Đời là bể khổ
David Benatar, hiện là Trưởng khoa Triết Đại học Cape Town (Nam Phi) và là một trong những người quan trọng đặt nền móng cho thuyết phản khuyến sinh, cho rằng câu trả lời là KHÔNG. Theo ông, có một sự bất cân xứng nghiêm trọng giữa những điều tốt đẹp so với những thứ xấu xa trong cuộc sống này
Benatar đưa ra một ví dụ: Khi ông nghĩ về Sao Hỏa, thay vì tiếc nuối rằng hành tinh đó thiếu đi những điều tuyệt vời, ông lại cảm thấy một cách tích cực rằng vì sự sống không tồn tại, nên đấy đơn giản là hành tinh đã thoát được đau khổ.
Bạn hãy tưởng tượng thử mình mua vé xem một bộ phim, bước vào rạp với tâm thế chờ đợi, và sau đó hụt hẫng vì phim dở. Nếu bạn biết trước rằng bộ phim ấy không như bạn kỳ vọng, có lẽ bạn đã không lãng phí thời gian của mình.
Bộ não của con người vốn được "thiết kế" để không bao giờ đạt đến hạnh phúc vĩnh cửu.
Kinh điển Phật giáo cũng có một câu chuyện mô tả đời sống rất sinh động. Một tử tù vượt ngục và bị đuổi gấp. Trong khi chạy trốn, anh ta rơi xuống vực sâu, nhưng bám được vào một cành cây leo và cứ thế lơ lửng trên vách đá.
Cứ nghĩ thế là may, nhưng không hẳn: Có một con chuột đen và một con chuột trắng đang gặm dần cành cây leo mà anh ta đang bám vào. Phía trên, quan quân truy bắt đã đuổi đến nơi. Và dưới đáy vực, rắn độc ngóc đầu chờ.
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng ấy, tử tù bỗng nhìn thấy một nhánh cây khác trên đầu anh ta. Một bầy ong đang làm tổ trên đó, và tự dưng có mấy giọt mật rơi vào miệng tử tù. Vào đúng khoảnh khắc ấy, mọi nguy khốn của anh ta dường như đi vắng. Chỉ còn lại vị mật ngọt tan trong miệng.
Những giọt mật là ẩn dụ của khoái lạc nhất thời. Hai con chuột đen và trắng tượng trưng cho ngày và đêm, gặm nhấm sinh mệnh của chúng ta từ từ. Ta không thể làm gì trước một kết cục chung nhất là cái chết. Khi vị ngọt qua đi, tử tù sẽ còn xót xa và đau đớn hơn nữa với hoàn cảnh mà anh ta đang phải chịu.
119931282_10159018898736018_5515590685623464757_o
Đấy là quan điểm cơ bản của đạo Phật: Bản chất của đời sống là khổ. Không chỉ với nghĩa hẹp là những gì con người nói chung quan niệm là đem đến khổ đau (ví dụ như nỗi đau thể xác, bị hành hạ, bị làm nhục…) mà chỉ một trạng thái rộng hơn, khi con người ta sống với tâm thế chịu đựng (suffering) thực tại, vì chỉ mải chăm chú vào khoái lạc (với ẩn dụ là những giọt mật), từ đó bị đánh lừa và không thể hài lòng với những gì đang có.
Không thể chấp nhận được rằng đời sống này là vô thường, luôn thay đổi, và mọi thứ chỉ là tạm thời, cho đến khi ta qua đời.
Những sự thật khắc nghiệt
Mỗi chúng ta có trung bình 30 nghìn ngày để sống, và đây là một vài sự thật khắc nghiệt mà tất cả sẽ phải đối mặt:
Mọi thứ đều tàn lụi. Nghe có vẻ hiển nhiên, nhưng bạn hẳn sẽ cảm thấy ngậm ngùi khi ngoái nhìn lại và cảm nhận. Ai cũng già đi. Thêm một ngày là thêm một quãng trên hành trình tới cái chết. Cha mẹ từng dắt bạn chập chững những bước đầu tiên, giờ bạn là người dắt họ. Và sau này bạn và con bạn cũng thế.
Những người bạn ấu thơ khi lớn lên sẽ nhạt nhẽo dần, có thể trở nên hoàn toàn xa lạ. Tình yêu đầu thường sẽ tan vỡ, để lại nuối tiếc thậm chí nhiều năm về sau. Và cả bông hoa ngoài hiên kia nữa, một sớm mai còn đẹp là thế, sáng hôm sau đã lụi tàn.
Đa số mọi người sẽ làm bạn thất vọng. Một nghiên cứu cho biết có 60% số người được khảo sát đã thú nhận rằng họ từng chia sẻ bí mật của bạn thân cho một bên thứ ba.
Điều này quả là đáng thất vọng: Chúng ta hầu như không thể tin tưởng ai tuyệt đối. Đứa con bạn kỳ vọng thường sẽ không như bạn mong muốn, vì nó sẽ sống cuộc đời của nó. Người ta yêu nhất thường không yêu ta. Người bạn tin tưởng nhất có thể phản bội.
Sự vô nghĩa của đời sống. Khó khăn dường như một điều cơ yếu của đời sống này, nhưng điều đáng sợ hơn cả là tính vô nghĩa của nó, nếu như ta nhìn rộng hơn, vượt qua những định kiến cá nhân, trên cả tình cảm lẫn cuộc sống nhỏ nhoi của ta.
Đứa trẻ nào gia nhập hành trình sống cũng bắt đầu với sự ngây thơ, rồi lớn lên và vật lộn với những lo toan chung rất đời, như là tiền bạc, địa vị, các mối quan hệ, nỗ lực, những nỗi thất vọng.
Như ta đã từng. Nhưng rồi có ý nghĩa gì không? Tất cả những gì ta làm được, tất cả những buồn vui của ta, những người ta hoặc yêu thương hoặc căm ghét, rồi một ngày cũng phải "để gió cuốn đi", như Bod Dylan đã hát.
Sự cô độc của kiếp người. Bạn phải chấp nhận rằng tri kỷ có lẽ với đa số chỉ là khái niệm trong văn chương hoặc điện ảnh, còn lại cơ bản là chúng ta không thể hiểu được nhau. Dù đôi khi ta bất chợt thấy mình đồng cảm với ai đó, nhưng chừng đấy không đủ để mỗi cá nhân bớt cô độc khi đêm xuống, với cuộc đời rất cá biệt, những tình cảm sâu kín chưa từng bắt gặp ở bất cứ đâu.
Bạn sẽ không bao giờ hài lòng. Trong cuốn sách nổi tiếng Homo Sapiens (Lược sử loài người), Giáo sư người Israel Yuval Noah Harari đã nói về cơ chế não bộ được di truyền qua hàng triệu năm giải thích vì sao chúng ta sẽ không bao giờ hạnh phúc.
Cách đây hàng triệu năm, con người chỉ mong có đủ ăn, và bớt bệnh tật. Sau hai cuộc cách mạng nông nghiệp và công nghiệp, con người đã giải quyết được những vấn đề cơ bản này, nhưng thế là không đủ.
Thế kỷ 21 là thế kỷ của tham vọng chinh phục thiên nhiên, và cố đạt đến sự bất tử. Tức là đủ ăn và tuổi thọ cao là chưa đủ. Con người còn muốn quyền lực của thánh thần. Sự không thỏa mãn ấy là đặc trưng hình thành qua tiến hóa, biến con người thành giống loài thống trị trái đất.
Khi chưa có tiền, bạn sẽ nghĩ tiền là hạnh phúc. Người có tiền nhưng không có sức khỏe chỉ mong rằng mình không còn phải nằm giường bệnh. Người không có tình yêu chỉ nghĩ được rằng người mình yêu mến là tất cả. Chúng ta luôn hy vọng, và đạt được thì lại bắt đầu thất vọng.
Cơ chế của não bộ là như thế: Con người sẽ không bao giờ được hạnh phúc vĩnh cửu. Đấy là động lực sống của chúng ta, và cũng là nỗi đau khổ đẹp đẽ của chúng ta.
Nếu ta đã "nhỡ" phải sống?
Alain de Botton, một triết gia, nhà văn người Anh nổi tiếng với cuốn best seller "Sự an ủi của triết học", đã từng viết về một trạng thái tâm lý xuất hiện khi con người ta suy nghĩ về bản chất khổ của đời sống trong bài luận có tên "Ngợi ca nỗi chạnh lòng": "Chạnh lòng không phải là một cơn thịnh nộ hay cay đắng, mà là một dạng nỗi buồn cao quý xuất hiện khi chúng ta ngộ ra rằng đau khổ và thất vọng là trung tâm của trải nghiệm đời người. Nó không phải là một chứng rối loạn cần chữa trị; nó là sự thừa nhận dịu dàng, bình tĩnh, vô tư về bao nhiêu đau đớn mà chúng ta chắc chắn sẽ phải trải qua".
Karl Pillemer, Giáo sư ngành Phát triển con người của Đại học Cornell, đã tiến hành thí nghiệm trên 1.200 người từ 70-100 tuổi và rút ra một kết luận: "Trong lĩnh vực lão khoa, có một lý thuyết gọi là "lựa chọn cảm xúc xã hội".
Thứ họ tranh luận là điều phân biệt những người từ 70 tuổi trở lên so với những người trẻ hơn chính là cảm giác hạn chế về thời gian. Bạn thực sự nhận thức được rằng những ngày mình còn trên đời đang được đếm ngược. Thay vì chán nản, mọi người bắt đầu đưa ra các lựa chọn tốt hơn".
Việc đặt câu hỏi rằng liệu được sinh ra trên đời này có đáng hay không không có nghĩa là coi thường các sinh linh và hạ thấp giá trị của đời sống, mà là để chúng ta có thể một lần suy ngẫm đến giá trị của sự tồn tại này, thông qua một lăng kính trái ngược.
Điều đó có thể làm ta trở nên tốt hơn, một khi ta có thể thừa nhận "dịu dàng, bình tĩnh, vô tư" sự thật khắc nghiệt là mình đã được sinh ra, và không còn cách nào khác là phải chọn lựa một cách sống.
Và một lúc nào đó, cảm thấy hơi chạnh lòng vì những người đã gia nhập cuộc sống này cùng với ta, bất chấp địa vị, giàu nghèo, danh vọng, đều có một nỗi khổ chung vắt vẻo trên cây đời, trên cùng một con đường đến bên kia thế giới. Đấy có lẽ là một nỗi buồn đẹp đẽ, đẹp hơn cả việc chưa từng được sinh ra.
Tác giả: Ban Cầm

Thursday, December 3, 2020

Bao nhiêu nước mắt chôn sầu đắng cho lời thơ

Đừng bao giờ trách móc  ai  đó trong cuộc sống của bạn.

Người tốt sẽ cho bạn Hạnh Phúc…

Người xấu cho bạn Kinh Nghiệm…

Người tồi tệ nhất cho bạn Bài Học…

Và… người tuyệt vời nhất sẽ cho bạn kỷ niệm.

Cuoc-song

Blog thân yêu ơi!  em có bao giờ thấy ta trách móc nặng lời với ai chưa?

Ta vẫn thường than thở cho vài mối tình của ta nhưng ta đâu có trách móc gì những người ấy đâu nào

Thay vì oán trách cho số kiếp vô duyên này ta phải thay đổi chính bản thân ta 

Cuộc sống – là  nhiều bộ sách , mỗi người có cách đọc của riêng mình.
Cuộc sống – là một câu hỏi có nhiều lời giải, mỗi người có đáp án của riêng mình.
Cuộc sống – là một tách trà, mỗi người có cách thưởng thức của riêng mình.

Ta có tách trà của riêng ta và mỗi ngày ta đều thưởng thức hương vị của nó thật tuyệt vời làm sao!

Ta có nhiều quyển sách thú vị  và những quyển sách ấy đã thay thế cho những người tình của ta

 Thanh Mai , Orchis , Thanh Trúc vẫn rất xinh đẹp và đáng yêu trong con mắt của ta

Em tôi 

Lê Trạch Lựu
Em tôi ưa đứng nhìn trời xanh xanh. 
Mang theo đôi mắt buồn vương giấc mơ. 
Vu vơ đắm đuối, vương ngàn áng mây 
Bao đêm thầm đếm trên trời đầy sao sáng. 
Buồn vương man mác theo lời gió reo lời thơ 
Trầm tư se sắt tơ lòng đắm theo đàn khóc 
Bao nhiêu nước mắt chôn sầu đắng cho lời thơ, 
Giờ này em hát câu chiều mơ. 

Bao giờ tôi về gần em. Cùng đếm này trăng này sao kia nhé em, 
Trăng sao dâng ý thơ, mây bay khắp trời, 
Thuyền tình lung linh trong khói sương lam, 
Ngày về xa quá người ơi...

Em mơ tiếng sáo, dập dìu bên trăng 
Đêm đêm u tối về đây thắp sao ... 
Dư âm tiếng hát vương buồn mắt nhung, 
Tôi xin gió biếc ca ngợi mầu suối tóc... 
Đừng quên em nhé môi còn thắm duyên còn xanh, 
Đàn trăng phô sắc huy hoàng sáng hơn màu nắng. 
Cho anh rót thắm đem về nhớ nhung lời thơ, 
Đường đời anh muốn em còn mơ.

Tuesday, December 1, 2020

Truyền kỳ mạn lục ( Truyện thần dị, lạ kỳ trong Văn học cổ Việt Nam )

 Khi tôi còn nhỏ tôi say mê truyện cổ tích và mẹ tôi cũng kể chuyện cổ tích hoặc truyện ngụ ngôn cho tôi nghe. Gia đình chúng tôi ở nhà một người bác họ và ông bác thỉnh thoảng vào phòng chúng tôi nói chuyện. Thời ấy  thiếu thốn nên trong tuần có những ngày cúp điện thường xuyên và họ cúp điện cả buối tối . Cúp điện buộc chúng tôi phải sử dụng đèn dầu thắp sáng. Một tối kia ông bác lại vào phòng chúng tôi nói chuyện dưới ánh đèn dầu le lét , ông bác nhìn những cái bóng trên tường và kể câu chuyện ...Có bà mẹ kia chỉ những cái bóng ở trên tường rồi nói với đứa con rằng: đó là bố mày đó ...

Tôi chỉ nghe loáng thoáng được như thế thôi nhưng chuyện của ông bác khiến cho tôi một cô bé rất sợ ma lại càng sợ thêm. Sau này tôi hỏi lại mẹ câu chuyện của ông bác kể hôm ấy nhưng mẹ tôi  cũng chẳng thể làm tôi hết sợ được.

Đến bây giờ tôi mới tìm ra gốc tích của câu chuyện ấy : Truyện nằm trong tác phẩm Truyền kỳ mạn lục  của Nguyễn Dữ có tên truyện Người Con Gái Nam Xương.

Truyện kể về nàng Vũ Thị Thiết

Nàng Vũ xinh đẹp nết na lấy anh chồng họ Trương .Hai vợ chồng thương yêu nhau rất mực nhưng chăn đệm chưa ấm chỗ thì chàng bỗng phải đăng lính đi đánh giặc phương xa để lại cho nàng một giọt máu.Thằng cu Đản ra đời, nàng thay chồng tần tảo sớm hôm nuôi già dạy trẻ.Rồi mẹ chồng mất , nàng ma chay chu đáo làng nước ai cũng khen ngợi.Ba năm sau, chàng Trương được giải ngũ về quê đứa bé bắt đầu biết nói. Chàng giơ tay bế con nhưng thằng bé còn lạ không theo với một lý do” Đây không phải là bốbố đến tối mới đến nhà kia.Bố đến lúc nào cũng theo mẹ, mẹ đứng bố cũng đứng ,mẹ nằm bố cũng nằm” Câu nói của trẻ ngây thơ như một gáo nước lạnh dội vào người , làm cho chàng tin chắc vợ ngoại tình đánh đập chửi bới vợ thậm tệ không tin lời phân trần nào của nàng. Phẫn uất  tủi hổ quá , nàng chỉ biết ngồi ôm con , nước mắt dàn dụa nghẹn ngào chẳng nói nên lời. Trời tối , nàng ra bờ sông Hoàng Giang , gieo mình xuống dòng nước tự tử.Đêm ấy đứa con không thấy mẹ về khóc mãi. Chàng Trương thắp đèn dỗ con.Thấy ánh đèn in bóng chàng trên vách , thằng bé chỉ vào bóng nói bi bô:”Bố kia kìa”.Chàng Trương sững người . Hoá ra trong những ngày xa chồng , người vợ tối tối thường chỉ vào bóng mình trên vách nói đùa con “Bố đấy” để đỡ nhớ.Hiểu ra thì quá muộn màng.Chàng hoảng hốt tìm vợ khắp nơi nhưng nào thấy .Biết vợ đã gieo mình xuống sông chàng thuê người mò xác nhưng biệt tăm hơi.Khâm phục cho sự sạch trong , xót thương cho nỗi oan khuất của nàng dân làng dựng miếu thờ bên sông , gọi là “Miếu vợ chàng Trương”


























Lê Thánh Tông làm bài thơ sau đây

Nghi ngút đầu ghềnh toả khói hương

Miếu ai như miếu vợ chàng Trương

Bóng đèn dầu nhẫn đừng nghe trẻ

Cung nước chi cho luỵ đến nàng

Chứng quả đã đôi vầng nhật nguyệt

Giải oan chi lọ mấy đàn tràng

Qua đây bàn bạc mà chơi vậy

Khá trách chàng Trương khéo phũ phàng

Truyền kỳ là một loại hình văn học, thường được gọi là văn ngôn đoản thiên tiểu thuyết, hoặc đoản thiên tiểu thuyết, cổ điển tiểu thuyết, xuất hiện ở Trung Quốc vào cuối triều Tùy (581-618). Đến đời Đường (618-907), văn chương truyền kỳ phát triển mạnh mẽ. Truyện truyền kỳ có đặc điểm là nhiều tình tiết mang tính thần dị, lạ kỳ, bắt nguồn từ loại truyện chí  quái thời Lục triều. Loại hình truyền kỳ có vị trí quan trọng trong lịch sử văn học Trung Quốc.

Trong Truyền kỳ mạn lục gồm 20 truyện, tất cả đều thể hiện thật rõ ràng thái độ nhân sinh, ý tưởng đạo đức, quan điểm chính trị của tác giả. Ở cuối mỗi truyện, ông đều có một lời bình. Mỗi lời bình hầu như là một sự tổng kết mang ý nghĩa triết lý do tác giả đúc rút từ những suy ngẫm của ông về truyện đời, về tất cả buồn, vui, sướng, khổ của con người.

Đặc biệt truyện Từ Thức gặp tiên nằm trong tác phẩm này , vậy mà tôi cứ ngỡ nó là truyện cổ tích Việt Nam

Saturday, November 28, 2020

Nhân vật trung tâm có phải là em

Ngũ long công chúa - nhân vật trung tâm có phải là em!

124562793_3391931320860387_7569990854230124917_n

 

Bồng bềnh mây trắng vờn bay, thu về xao xuyến, đắm say lòng người

Mùa thu đến, em ngồi mơ mộng
Ngắm trời mây, gió lộng mênh mang
Trời thu xanh mát, nắng vàng
Xốn xang hoa lá đón nàng thu sang

Hương hoa thơm thoảng bay trong nắng
Thắm tình ai sâu nặng ngất ngây
Bồng bềnh mây trắng vờn bay
Thu về xao xuyến, đắm say lòng người.

Em hé nở nụ cười tươi thắm
Gió vờn mây say đắm, thiết tha.
Vũ điệu mây gió trăng hoa
Thiên thu tình thắm đậm đà, sắt son.

Untitled-1-46-590x308

Mộng Lành

Nhạc HT

Ánh Xuân về tràn dâng nắng mới 
Tơ trời mừng say gió tới 
Ngàn đóa hoa bừng chào đời 
Từng bầy én trông đẹp mùa màng 
Vờn cánh vui đùa nhịp nhàng 
Hòa tiếng chung tình nồng nàn 
Có riêng một mình ta với bóng 
Không hẹn gần ai ấm cúng 
Mà chẳng nghe lòng lạnh lùng 
Vì người ấy luôn chờ một lời 
Là hiến ta trọn cuộc đời 
Thề ước đem tình sánh vai 

Ôi đôi mắt long lanh, 
như ánh trăng thanh 
soi sáng đất lành 
một đêm thái bình 
Ôi môi thắm màu hoa, 
năm tháng dần qua 
buông những lời ca 
như gợi lòng ta 

Ấy tơ đồng chờ ta chắp nối 
Nhưng nào hồn ta dám nói 
Vì muốn duyên còn đẹp hoài 
Vì tình ấm không là tình hòa 
Mà ấm khi lòng còn chờ 
Thầm ước mơ rồi ước mơ

Wednesday, November 18, 2020

Thế giới chẳng có em

 Lòng em gầy như lá.

Sao qua nổi gió mùa

Đem tim mình ra cược

Nhận lấy một trận thua.

Tumblr_pogrkf866y1tsnqth_500

Lòng em gầy như lá nên em yêu màu lá  và đó là màu lá xanh.

Em xanh xao vàng vọt ốm yếu ho hen nên chẳng dám chơi trò ú tim nữa.

…Và nếu như chẳng có em trong thế giới
Anh làm như đã tìm thấy điều gì
Là bí mật của anh, anh giấu kỹ
Bởi vì rằng anh đã nghĩ ra em
Và để anh có thể được nhìn  em…

…Và nếu như thế giới chẳng có em
Anh gắng hoạ tình yêu theo tưởng tượng
Như hoạ sĩ mải mê tay múa cọ
Dưới ngón tay hiện màu sắc của ngày qua
Và sắc màu không trở lại…phôi pha

Tumblr_povoh5pjqO1u98r5f_1280

“Những năm tháng đó, chỉ vì người thích màu xanh, mà em đem lòng yêu cả bầu trời. Sau này mới biết, dù yêu cả bầu trời thì sao? tình yêu từ  phía của anh đã tạo cho anh một trái tim pha lê trắng đẹp và vô cùng quý giá vô cùng đắt tiền.Trái tim sắt đá băng giá của anh đã hoá ra pha lê rồi em yêu ạ.

Sur le bord d’une vie,
On voudrait espérer,
Se dire qu’on a du temps,
Vivre encore un moment.

Sur le bord de sa vie,
J’aurais voulu lui parler
De nos rêves d’écolier,
De nos folles années…

Tumblr_5800761fd3b2de8df9cd888b87980307_82949545_1280


120839440_3295776123809241_6878803831591055703_n

Tôi đã sống bằng một phiên bản khác.

để yêu em

để được em yêu.

Tuesday, November 17, 2020

Bạn của tôi – Những Câu Danh Ngôn

 Khi tôi ở cái tuổi 20 tôi rất mê những câu danh ngôn. Tuổi trẻ của tôi nghèo lắm , tôi không có tiền mua những quyển sách sa sỉ ấy . Có bao nhiêu tiền đâu! mà tiền bạc cũng dành cho việc  ăn việc học hết rồi.

Những ngày khắc khổ đó thi thoảng cũng kiếm được một hay hai cuốn sách danh ngôn về nhà trưng bày , nó đã trở thành bạn của mình từ đó đến giờ

125345698_10164404597340022_2670423252476183043_o

Người bạn của tôi đó hơn 20 năm rồi  vẫn giữ được nó … như giữ một người tình.

Nó gồm 10 bức hình và trong 10 bức hình đó mỗi bức hình có 10 câu danh ngôn

Trong các câu danh ngôn đó có một câu như sau :

” Tình yêu say đắm dễ gặp hơn là tình bạn tròn đầy “

Sao tôi thấy câu này rất linh nghiệm với chuyện tình bách hợp. Tôi đã từng đắm đuối với mối tình đầu và mơ mộng với mối tình thứ hai .

Tôi đã từng đưa ra một câu hỏi thảo luận đề tài “có nên kết bạn với người mình yêu không “?  ở BGVN .Những người trả lời cho câu hỏi này đều trả lời họ không muốn trong đó có cả bé Ngọc lúc đó chỉ mới 18 tuổi nhưng cũng trả lời không.

Trong một lần cãi nhau với Orchis  ở AL , mối tình thứ hai của tôi nàng nói một câu như  xát muối vào vết  thương đang rỉ máu trong tim tôi:

” Nếu bạn không thể làm bạn với Or được  xin tốt nhất … “

Hắn nói với tôi câu này  làm tôi  thấy  đau đớn hơn câu cuối cùng Mai đã nói với tôi.

125560375_10164404598550022_8914749569309147524_o

Rượu đã say
Sao nghe lòng thêm buồn
Lòng giá băng
Có ai người biết cho mình

Vắng em tháng ngày
Ôi đời ta xót xa
Buồn mãi dâng
Chiều trôi não nề

Nhớ tháng năm thắm tình
Ta cùng chung chén quỳnh
Ôi tình yêu ngất ngây
Rượu men ấm hay tìm men ấm
Nhấp men say tình thơm ngát
Quên lối về

... nhịp Tango não nề

Friday, November 6, 2020

Thần Giếng

 Thần Giếng

Dân gian vẫn thờ các vị thần rất đỗi thân thương quen thuộc với mọi nhà,đó là thần giữ cửa,thần nhà,thần giếng,ông táo, và ông địa.Giếng gần gũi với đời sống sinh hoạt con người vì mọi người chủ yếu lấy nước mát lạnh từ giếng.Thần giếng thuộc thần nhà.Không có đền hay điện thờ nào cụ thể dành cho vị thần giếng, người ta cũng không tạc tượng ngài.Người ta thờ thần ở hốc tường  gần cái giếng 

Quyển sách may mắn của tôi, văn hoá China luôn đầy rẫy những vị thần linh 

123690730_10164360425635022_4962027470071902588_o
124154529_10164360426905022_4019079534356728280_o

Thần Giường

Trong triều đại Minh  và Thanh có truyền thống là cô dâu chú rể dâng lễ vật cho thần giường trong phòng hoa chúc.Lễ vật có thể là kẹo và rượu.Phong tục này thực sự phổ biến từ đầu nhà Tống.Có hai vị thần giường, một nam một nữ.Truyền thuyết kể rằng vua Văn  nhà Chu và hoàng hậu có tới 100 người con và được nam thần nữ thần giường phù hộ.

Sử sách ghi chép rằng, nữ thần giường thích uống rượu và nam thần thích uống trà, vì thế,cả hai được đặt trên giường hôn nhân để chúc phúc.Theo phong tục cũ, giường tân hôn sẽ được đặt trong phòng hoa chúc vài ngày trước đám cưới.Vị trí của giường và ngày đặt giường phải hợp với giờ sinh của đôi vợ chồng trẻ.Lễ vật cũng được dâng trong ngày này.

Tuesday, November 3, 2020

Che Sarà ( Chuyện gì tới sẽ tới )

 Mộng nữa cũng là không !  mà sao ta vẫn cứ mơ mộng 

69ecb8324ced63198d938a8c37f166ca

Niềm thương nhớ , ta giống nhau nhiều lắm
Em rất dịu dàng , cũng như anh.
Niềm thương nhớ , anh nhớ em nhiều lắm
Anh nhắc tên nàng lúc đêm thâu.

Che Sarà ( tiếng Ý, nghĩa là Chuyện gì tới sẽ tới )

Paese mio che stai sulla collina
Disteso come un vecchio addormentato
La noia l'abbandono il niente
Son la tua malattia

Paese mio ti lascio
Io vado via

Che sara, che sara, che sara
Che sara, della mia vita chi lo sa
So far tutto o forse niente da domani si vedra
E sara, sara quel che sara

Gli amici miei son quasi tutti via
E gli altri partiranno dopo me

Peccato
Perche stavo bene in loro compagnia
Ma tutto passa tutto se ne va

Che sara, che sara, che sara
Che sara, della mia vita chi lo sa
Con me porto la chitarra
E se la notte piangero
Una nenia di paese suonero

Amore mio ti bacio sulla bocca
Che fu la fonte del mio primo amore

Ti do appuntamento
Come quando non lo so

Ma so soltanto che ritornero.

Che sara, che sara, che sara
Che sara, della mia vita chi lo sa
Con me porto la chitarra
E se la notte piangero
Una nenia di paese suonero

Che sara, che sara, che sara
Che sara, della mia vita chi lo sa
So far tutto o forse niente
Da domani si vedra
E sara, sara quel che sara

Che sarà (English translation)

What Will Be

Town of mine set on the hill
spread out like a sleeping old man,
ennui, abandonment, emptiness
are your ailments,
town of mine, I’m leaving you, I’m going away.
 
What will be, what will be, what will be,
what will be of my life, who knows?
I know how to do everything or perhaps nothing, by tomorrow it will be seen
and will be, will be what will be.
 
My friends are almost all away
and the others will be leaving after me.
What a shame because I was comfortable, yes,
in their company
but everything has an end, everything goes away.
 
What will be, what will be, what will be,
what will be of my life, who knows?
I’m taking with me my guitar
and, if at night I’ll find myself crying,
I’ll play a town singsong.1
 
My love, I kiss you on the mouth
which was the source of my first love.
I’m making an appointment with you, how and when I don’t know
but I only know that I’ll be back.
 
What will be, what will be, what will be,
what will be of my life, who knows?
I’m taking with me my guitar
and, if at night I’ll find myself crying,
I’ll play a town singsong.
 
What will be, what will be, what will be,
what will be of my life, who knows?
I’m taking with me my guitar
and, if at night I’ll find myself crying,
I’ll play a town singsong.
 
What will be, what will be, what will be,
what will be of my life, who knows?
I know how to do everything or perhaps nothing, by tomorrow it will be seen
and will be, will be what will be.
 
What will be, what will be, what will be,
what will be of my life, who knows?
I’m taking with me my guitar
and, if at night I’ll find myself crying,
I’ll play a town singsong.
 
What will be, what will be, what will be,
what will be of my life, who knows?
I’m taking with me my guitar
and, if at night I’ll find myself crying...
 
 
Đôi Bờ

Đêm qua anh mơ, thấy em yêu đến trong mộng buồn
Dĩ vãng thoáng tới đốt cháy trái tim thương em
Khoé mắt đẫm ướt mái tóc xõa tới chấm ngang vai cho anh thương em ngàn đời
Anh kêu tên em qua vùng biển sóng chân trời

Bóng con thuyền vượt nghìn trùng lệ trào dâng
Lời anh kêu tan trong gió reo sóng dâng bao la
Kể từ đây mãi mãi mất nhau,mãi mang thương đau mây den giăng mờ
Để duyên ngâu chia đôi bờ, tình mãi mong chờ

Đêm qua anh mơ bóng quê xưa bước anh trở về
Đứng dưới bóng mát đến đón em khi tan trường
Dáng cũ luyến nhớ đã cách mấy năm mưa ơi trông nhau sao vời vợi
Anh kêu tên em, em mừng chẳng nói nên lời

Nước mắt rơi lòng bùi ngùi mình dìu nhau
Nghe tim mơ say thấy gió tới cuốn lá thu bay bay
Chợt mộng tan gác vắng bóng em thoáng trước hiên nghe mưa rơi u hoài
Buồn thương thân lang thang quê người trọn kiếp lưu đày

Trong đêm đơn côi gió mưa rơi nhớ em vời vợi
Thương cánh hoa xưa xa cách đã lâu không thấy nhau
Qua bao thương đau bóng liễu có thắm như xuân ta trao nhau mối duyên đầu
Đôi môi son tươi và vùng biển mắt xanh màu.

Nếu sớm nào ngày trở về liệu rằng em
Còn yêu anh như khi chúng ta mới yêu thương nhau
Ngại đôi khi bão táp đã khiến núi sông cách ngăn cho em thay lòng
Tình ly tan cho ước thề mộng cũ phai tàn

Hỡi non cao ơi sông sâu đời bể dâu
Lòng biển sâu có biết cho nhau thấu chăng niềm đau
Kể từ đây mãi mãi mất nhau, mãi mang thương
Lời anh kêu tan trong sóng dâng, gió reo âm vang bao la xa mờ
Để cho ta duyên ngâu đôi bờ tình mãi mong chờ

3e82a637073230895d4015de60ed16fe

Nàng đang sống trên kia , nơi tuyết băng xứ lạnh
Nơi cơn gió loạn cuồng, mang cho tôi nỗi nhớ
Trời tuyết đổ mùa Đông, mưa rơi xanh lòng đất
Niềm thương nhớ tôi ơi , nàng giai nhân tuyệt thế !

Niềm thương nhớ , ta giống nhau nhiều lắm ,
Nơi xứ lạnh lùng kia , cuối năm trời giá buốt.
Niềm thương nhớ của anh ,
Trong tiếng đàn não nuột, chơi theo điệu tzi-gan
Em đã kéo dây tơ đến cung buồn quên lãng.

0968c84e8aee11b56e26d5ae28db76c1

Nàng nhứt quyết ra đi, trong mùa xuân tươi đẹp
Đời chỉ mới hai mươi, đi vào lòng biển cả
Hồn phiêu lãng trời xanh , bỏ lại tôi buồn bã ,
Niềm thương nhớ tôi ơi !

Qui Saura ( French )

Vous mes amis, tant de fois vous me dites,

Que d'ici peu je ne serai plus triste,

J'aimerais bien vous croire un jour,

Mais j'en doute avec raison,

Essaie de répondre à ma question,

Qui saura, qui saura, qui saura,

Qui saura me faire oublier, dites-moi,

Ma seule raison de vivre essayez de me le dire,

Qui saura, qui saura, oui qui saura?

Vous mes amis essayez de comprendre,

Qu'une seule fille au monde peut me rendre,

Tout ce que j'ai perdu, je sais qu'elle ne reviendra pas,

Alors, si vous pouvez dites-le moi,

Qui saura, qui saura, qui saura,

Qui saura me faire revivre d'autres joies,

Je n'avais qu'elle sur terre et sans elle ma vie entière,

Je sais bien que le bonheur n'existe pas.

Vous mes amis le soleil vous inonde,

Vous dites que je sortirai de l'ombre,

J'aimerais bien vous croire un jour mais mon cœur y renonce,

Ma question reste toujours sans réponse.

Qui saura, qui saura, qui saura,

Qui saura me faire revivre dites-moi,

Ma seule raison de vivre essayez de me le dire,

Qui saura, qui saura, oui qui saura?

Qui saura, qui saura, qui saura,

Qui saura me faire revivre d'autres joies,

Je n'avais qu'elle sur terre et sans elle ma vie entière,

Je sais bien que le bonheur n'existe pas.

Qui saura, qui saura, qui saura,

Qui saura me faire revivre dites-moi,

Ma seule raison de vivre essayez de me le dire,

Qui saura, qui saura, oui qui saura?

Chuyển ngữ Việt 

Bạn tôi ơi, đã không ít lần các bạn nói với tôi

Rằng ở đây tôi sẽ không buồn nữa,

Tôi rất muốn tin vào điều đó,

Nhưng tôi có lý do để nghi ngờ

Hãy trả lời câu hỏi của tôi đi!

Ai có thể biết, ai biết được chăng?

Có ai có thể làm cho tôi quên được?

Lý do duy nhất để tôi tồn tại trên đời này,

ai nói cho tôi rõ?

Ai có thể biết, ai biết được chăng?

Bạn tôi ơi hãy hiểu cho tôi,

Chỉ có một người con gái trên thế gian này,

Có thể lấy lại cho tôi những gì tôi đã đánh mất.

Nhưng tôi biết nàng sẽ chẳng bao giờ trở lại.

Vậy thì, hãy nói cho tôi biết đi

Ai có thể biết, ai biết được chăng?

Ai có thể làm trong tôi sống lại những niềm vui mới

Gìơ đây nàng đã không còn bên tôi nữa,

Và tôi biết hạnh phúc của tôi cũng chẳng còn.

Bạn tôi ơi, những người đã mang đến cho tôi ánh mặt trời

Và nói với tôi rằng đời tôi sẽ không còn bóng tối.

Tôi rất muốn tin,

Nhưng trái tim tôi lại chẳng tin điều đó

(nó đang tố cáo)

Câu hỏi của tôi vẫn chưa có lời giải đáp.

Monday, November 2, 2020

Tìm Hiểu sao La Hầu và Kế Đô ( Rahu – Ketu ) tt

Theo thần thoại Ấn Độ, La hầu – Kế đô (Rahu – Ketu) có nguồn gốc như sau: Một lần, thần và quỷ liên kết với nhau để tìm bảo vật dưới đáy biển – mà trong đó quý giá nhất phải kể đến thuốc trường sinh. Khi thuốc được vớt lên, thần Vishnu (1 trong ba vị thần tối cao của Ấn giáo) liền biến thành một cô gái xinh đẹp, với mục đích làm lũ quỷ phân tâm để các thần độc chiếm nước trường sinh. Nhưng, có 1 con quỷ tên Rahu không bị trúng kế (tâm trí nó đổ hết vào lọ nước rồi). Nó cải trang thành thần để được uống thuốc trường sinh và ngồi giữa 2 thần là Mặt trăng và Mặt trời.

Khi lọ nước được truyền tới, Rahu vội vã uống ngay. Chính lúc đó, nó bị thần Mặt trời và Mặt trăng phát hiện. Hai thần liền báo cho thần Vishnu, và thần Vishnu đã chém đứt đôi người Rahu – đầu 1 nơi, thân 1 nơi. Nhưng vì bất tử rồi nên Rahu không chết. Cái đầu vẫn tên là Rahu, thân thì được gọi là Ketu. Cũng vì bị anh trời, chị trăng “mách lẻo” nên Rahu ôm hận, suốt ngày tìm cách nuốt 2 anh chị, tạo nên hiện tượng thiên thực. Nhưng vì chỉ có đầu, phía dưới rỗng nên chỉ sau 1 thời gian ngắn là hai anh chị liền chui ra.
Như vậy, La hầu gắn với hình tượng có đầu mà không có thân, Kế đô: có thân mà không có đầu.
Picture
Sao La Hầu và sao Kế đô là 2 thiên thể vô hình , 2 thiên thể tưởng tượng.
Sách thiên văn khảo cho biết, La hầu còn được gọi là Thiên thủ (Đầu trời), Kế đô còn được gọi là Thiên vỹ (Cuối trời).
Từ quá trình quan trắc nhiều năm, các nhà thiên văn xưa phát hiện thấy Mặt trời chuyển động biểu kiến (từ tây sang đông) một vòng nhất định trên thiên cầu trong khoảng thời gian 365,2422 ngày, gọi là Hoàng đạo.
Mặt trăng cũng di chuyển trên thiên cầu theo một vòng nhất định quanh Trái đất gọi là Bạch đạo, chu kỳ này hết 27,32 ngày. Hoàng đạo và Bạch đạo không nằm trên một mặt phẳng mà chúng nghiêng trên nhau một góc 509′ tạo ra 2 giao điểm, nơi mà Bạch đạo và Hoàng đạo gặp nhau. Do Trái đất chuyển động quanh Mặt trời, nên 2 giao điểm này cũng chuyển động.
Người Ấn Độ gọi tiết điểm lên ( giao điểm hoàng đạo , bạch đạo giao nhau ở phía bắc ) là Rahu tượng hình con quái vật có đầu không có thân chuyên nuốt mặt trời nhưng nhanh chóng bị trôi ra qua họng để giải thích nhật thực và tiết điểm xuống ( giao điểm hoàng đạo bạch đạo giao nhau ở phía nam ) được gọi là Ketu là quái vật mình rắn không đầu chuyên tấn công mặt trăng để giải thích nguyệt thực.Hai tên gọi này được truyền đến  văn minh Trung Hoa và trở thành 2 sao La hầu và Kế đô trong chiêm tinh học.
La Hầu và Kế Đô ở mỗi cung Hoàng Đạo trong thời gian khoảng 1 năm rưỡi và đi hết 1 vòng quanh đường Hoàng Đạo mất khoảng 19 năm.
Như vậy, La hầu và Kế đô chỉ là 2 điểm phi vật thể trong không gian chứ không phải là những thiên thể ( tạp chí pi gọi đây là hai thiên thể vô hình), cho nên nó không phải là sao hay vì tinh tú như thuật xem sao chiếu mệnh nói.
Trong các tài liệu châu Âu cổ, nó được nói tới như là đầu rồng (Caput Draconis hay Anabibazon).

Ngày Sinh Nhật

  Lâu rồi không viết văn. Ẩn cư nhập thất trên núi để tìm …để trải nghiệm thực tại mới mẻ. Ngày sinh nhật với món quà là sách 108 lời tự tại...