Mấy mươi mùa xuân đã đi qua trong đời , tôi đã hết cái thời nôn nao đón Tết , háo hức ngóng áo mới , chờ nhận phong bao lì xì …
Xuân là mùa có thời tiết đẹp nhất trong năm , vì vậy mà lòng người cũng phải chuyển biến thích nghi theo , đa số đều mặc định không nên có sự nhăn nhó hay nét cau có nào trong những ngày đầu xuân , nhà cửa, đường sá bắt buộc phải quét dọn tươm tất để cảnh quan luôn rạng rỡ , tưng bừng sắc xuân và vui như tết !..
Đó là hình thức bên ngoài . Còn nội tâm ? Tâm và cảnh luôn đi đôi với nhau tương ứng . Phật hiện diện ở cõi Ta bà ( được gọi là uế trược ), nhưng thỉnh thoảng Ngài cũng cho mọi người thấy chánh báo của Ngài và giải thích rằng ” Như lai luôn ở trong cảnh tịnh “, và ngài đã chứng minh bằng cách nhấn ngón chân cái xuống đất , lập tức mọi người đương thời đều thấy cõi Ta bà hóa thành tịnh độ , sạch sẽ , thanh khiết đẹp vô ngần !
Chúng ta không có được cái tâm và thần thông như Ngài để y báo chánh gì cũng trang nghiêm , xinh đẹp mà cũng chẳng thể nhấn ngón chân cái xuống đất để biến ngoại cảnh thành diễm lệ nguy nga . Ở Ta bà , nếu giỏi lắm người ta chỉ có thể làm tuyết nhân tạo hay mưa nhân tạo …nhưng mới tạo vùng nhỏ thôi đã tốn khoảng tiền kếch sù – Vậy thì mùa xuân có nhân tạo được không ? Có thể …! – Thậm chí sẽ không phải tốn kém gì , “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ “( Truyện Kiều ) . Tùy thuộc vào sự nhất tâm mà chúng ta có nhà xuân như trang blog Thu Quyến Rũ của tui nè .
12 tiếng gõ
12 tiếng gõ
Người ta phỏng vấn một người già trăm tuổi
Nếu được sống lại cuộc đời đã qua một lần nữa , ông/bà sẽ sống ra sao ?
Thỉnh thoảng có lẽ ta cũng nên tự hỏi mình một câu như vậy . Có phải ta cũng thường sống trong quá khứ hoặc luôn mơ màng đợi chờ ở tương lai mà quên đi cái quà tặng quý báu của cuộc sống chính là sự hiện diện của ngày hôm nay .Ở đây và bây giờ .Tiếng Anh có một từ rất hay là present, có nghĩa là hiện tại , lại có nghĩa là có mặt , vừa có nghĩa là quà tặng. Nói khác đi , sự có mặt trong giây phút hiện tại chính là quà tặng của cuộc sống . Ta thường nghe mọi người kêu ca không có thì giờ , lúc nào cũng không có thì giờ .
Một người nằm mơ thấy mình gặp thượng đế và phỏng vấn ngài rằng từ lúc tạo ra con người đến nay ngài có điều gì ngạc nhiên về họ không ? Thượng đế bảo có , hơi nhiều !.Loài người thật lạ ! Lúc còn nhỏ thì mong cho mau lớn , lúc lớn thì mong cho nhỏ lại .Lúc có sức khỏe thì phung phí để làm cho thật nhiều tiền , rồi lấy tiền đó phục hồi sức khỏe . Còn nữa họ luôn mơ ước sống trong tương lai mà quên hiện tại .Tương lai chưa tới nên kết quả là họ chẳng sống bao giờ cả !
Trịnh Công Sơn có lần viết ” Từ khi trăng là nguyệt cho tôi bóng mát thật là “
“Từ khi trăng là nguyệt , tôi như từng cánh diều vui.
Từ khi em là nguyệt , trong tôi có những mặt trời !”
Nguyễn Công Trứ thì than “Chữ nhàn là chữ làm sao!” ông giải thích
“Thị tại môn tiền náo /Nguyệt lai môn hạ nhàn ” . Chợ ở cửa trước thì “náo”, còn trăng vào cửa sau thì “nhàn”
No comments:
Post a Comment