Hôm nay là ngày của cha ngày chủ nhật tuần thứ ba của tháng sáu trong năm.
Nhắc đến cha tuy chúng ta không nhiều cảm súc giống như mẹ là bởi vì mẹ gắn bó và gần gũi bên ta nhiều hơn. Nhưng không vì thế mà người cha mất đi hình ảnh tôn kính , yêu thương trong lòng chúng ta. Với những ai được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ và được sống dưới mái ấm gia đình hạnh phúc, khi có một người cha yêu thương con cái. Cha cùng với mẹ chăm sóc , nuôi nấng và dạy dỗ con nên người , thành tài.
“Không biết đêm nay vì sao tôi buồn? Buồn vì trời mưa hay bão trong tim? Đã mấy thu qua tôi vẫn đi tìm Để rồi buồn ơi nghe tiếng mưa đêm”
Trích lời bài hát Đèn Khuya của nhạc sĩ Lam Phương
Đây không phải lời than thở hay tâm sự của tôi. Đêm đến khiến tôi sợ ma còn hơn sợ nỗi buốn xâm chiếm trái tim đấy chứ . Thật kỳ lạ trong những ngày quen và YH online với Orchis ở Bangaivn không biết có con ma nào làm nhiễu sóng hoặc trà trộn vào YH của tôi rồi gieo sầu cho tôi?
Tôi đã tìm hiểu hắn rất kỹ và đó là phong cách yêu của tôi. Tôi có thể làm cho hắn buồn nhưng tôi không thể làm cho tôi buồn được.
Những ngày tháng bên hắn mới hiểu ra rằng mình may mắn và happy hơn hắn vì mình vẫn còn xin tiền cha mua sách , mua đồ chơi và đi chơi cùng bạn bè ...nhiều thứ khác nữa. Còn hắn thì sao;
Cha mất sớm khi vừa mới ra trường được vài năm , chưa biết tương lai sẽ ra sao ...Hắn là con trưởng phải thay cha làm trụ cột trong gia đình phụ giúp bên mẹ. Hắn buồn và thích trầm ngâm với những cơn mưa.
Hắn uống cafe đen đậm đặc , cafe tối khiến cho hắn luôn phải thức khuya và thức trắng đêm. Hắn cũng đến các quán cafe của member bangai hoặc đi cùng với các bạn gái của hắn đến quán cafe cho giới les. Hắn có "touch" với các bạn gái đó không , tôi không care . Nhưng tôi biết đã có lần hắn cùng với các bạn gái đó "phê" ở quán Chuồn Chuồn. Hôm ấy có cả Khủng Long chứng kiến và KL đã kể, hắn cùng nhóm bạn gái vô phòng kín rồi tắt hết đèn.
Đó là nỗi buồn của hắn. Tôi tiếp tục với lời bài hát Đèn Khuya.
“Khi bước chân đi lần trong cuộc đời Lời mẹ hiền ru còn nhớ khôn nguôi: Khi lớn con đi trên vạn nẻo đời Đừng buồn khi lúc tay còn trắng tay”
“Mưa ơi! Mưa ơi! Còn nhớ thương hoài Nhớ khi mẹ lo sớm chiều Nhớ nụ cười khi nâng niu Đôi tay run run ánh mắt dịu hiền Biết tìm lại chốn nào Mẹ ơi biết chăиg Đêm về quạnh hiu”
Mất cha cũng như mất đi trụ cột trong gia đình , khi cha còn sống nhìn cảnh cha thương mẹ thương con mà con nào nghĩ tới. Chỉ tới khi cha là niềm đau nỗi nhớ mỗi khi con mệt mỏi trở về nhà , nhìn tấm di ảnh với làn khói hương mới hiểu công cha. Đôi vai mẹ gầy hom hem , tóc bạc da mồi mà thấy lòng nặng trĩu làm sao.
Thì ra nỗi buồn đó bắt nguồn từ nỗi lòng của tác giả, là gánh nặng cơm áo gạo tiền,là sự тнιếu thốn тìɴн thương, là một tương lai mịt mờ chưa tỏ lối đi, là một sự trống vắng trong lòng không тнể lý giải иổi, là cuộc sống xa nhà, cuộc sống mưu sinh nhưng vẫn là hai bàn tay trắng từ khi bước ra đời đến nay khiến cho nỗi nhớ quê nhà càng thêm da diết và những lời nói của mẹ hiền từ thuở ấu thơ dường như văиg vẳng bên tai “Khi lớn con đi trên vạn nẻo đời. Đừng buồn khi lúc tay còn trắng tay”
Các cung nhạc trầm buồn đang chầm chậm dàn trải tâm tư của kẻ xa nhà trong đêm mưa bỗng dâng cao: “Mưa ơi, mưa ơi, còn nhớ thương hoài”, từng lời hát như trút cả tâm can của người viết, từng lời tâm sự như gửi theo cơn mưa, dàn trải nỗi nhớ thương cùng mưa để cho vơi bớt nỗi buồn về những ngày xa quê, xa vòng tay yêu thương của mẹ hiền. Nhớ người mẹ hiền tần tảo, tất tả lo toan cuộc sống, lo từng miếng cơm manh áo cho con khôn lớn, mẹ nâng niu từng nụ cười của đàn con thơ, vì con vui, mẹ có тнể gánh hết đau buồn, sống dưới mái тʀᴀɴн nghèo nhưng chan chứa тìɴн thương yêu ấm áp của gia đình.
“Nghe tiếng mưa rơi mà nhớ thương nhiều Đường về đèn khuya in bóng cô liêu Ai biết đêm nay tôi vẫn mong chờ Tìm đâu những phút vui ngày ấu thơ”
Orchis có thể chưa nghe qua bài hát này , hắn có nhớ hắn đã tâm sự ở bangai "Tại sao có những cái chỉ là nickname , không hình không bóng vậy mà có sự đồng cảm đến lạ lùng"
No comments:
Post a Comment