Vẫn còn man mác một chút nắng ấm trong lòng những ngày mưa bão. Trong ngày mưa khơi gợi lại biết bao nỗi buồn của một thời xa xưa
Chiều còn vương nắng để gió đi tìm.
Vết bước chân em qua bao nhiêu lần.
Lời ru đan ngón tay buồn
Ngàn năm cho giá băng hồn
Tuổi gầy nồng lên màu mắt...
Em ( Thanh Mai ) người con gái mang tên một loài hoa thật đẹp thật rực rỡ trong nắng chiều nhưng bông hoa ấy không phải của tôi.
Em ( Orchis ) người con gái mang tên một loài hoa thật kiêu sa thật đài các nhưng bông hoa ấy cũng không phải của tôi.
Em ( Thanh Trúc ) người con gái mang tên một loài hoa xinh đẹp đứng đầu đình nhưng bông hoa ấy lại không phải của tôi nốt.
Lá khóc trên mi cho môi ươm sầu.
Chiều lên đỉnh núi ngang đầu
Nhặt thương cho gót dâng sầu
Giận hờn xin ngập lối đi.
Đường hoang vắng cho lá về nguồn
Người tìm đến xin gợi nỗi hờn.
Từ khi gió mang đấu địa đàng
Đường lên đá che vết nồng nàn...
Người còn nhớ mãi hay quên lời.
Vết bước năm xưa nay vương âm thầm.
Hàng cây mơ bóng bên đường
Gọi người khi nắng phai tàn
Gọi tình yêu vào lãng quên.
Ừ, rồi những bước chân sẽ mang tháng năm khuất vào cõi mù tăm của dòng gió bụi, đời người như những bông cỏ lông chông lăn theo những cánh gió không nhà. Những trải nghiệm làm cho người ta biết sống thế nào để an toàn hơn, bình yên hơn trên bình diện cuộc sống. Nhưng cũng chính những trải nghiệm lại làm cho người ta đớn đau hơn, ngậm ngùi hơn khi đối diện mình nơi vực ghềnh của trái tim với những chớp bể mưa nguồn ký ức.
Em lạnh lùng băng giá như có một lần tôi đã hỏi em để rồi em lại phủ nhận điều ấy , giọng hát mơ hồ ở đâu đó xa thật xa mà cứ ngỡ như ngay kề bên tai.Những ngày mưa, mùa này, có biết bao nhiêu là nỗi nhớ, có màu sắc, hương vị và âm thanh riêng biệt.
No comments:
Post a Comment