Sunday, May 10, 2020

Từ khi tôi học Phật

Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Tôi nhớ năm 2013 tôi có tham gia một chuyến đi làm công quả với Câu lạc bộ Nhân Sinh ở chùa Quê Hương tỉnh Đồng Tháp.Hôm ấy là trung thu, ngày rằm tháng tám âm lịch.Năm ấy tôi mới chỉ học phật pháp được một năm.Chuyến đi ấy quá đỗi bất ngờ với tôi.Theo thông báo từ CLB ,đi và về trong ngày,giờ khởi hành là 7h sáng.
Animacin2Tôi nhớ hôm đó là ngày thứ năm, tuy là ngày thường nhưng có khá đông tình nguyện viên  tham gia chuyến đi.Ngày hôm đó, tôi không bận công việc gì nên tôi cũng đăng ký đi cùng các bạn.Tôi cứ tưởng đi và về trong ngày theo thói quen của tôi,tôi thường đi buổi sáng tới buổi chiều về là khoảng 5h hoặc 6h là ra xe về.Nếu trễ lắm cũng chỉ đến 8h là cùng và khi về đến nhà sẽ chỉ khoảng 10h30 hoặc 11h đêm.Nhưng tôi đã tính toán sai lầm.Sau khi tình nguyện viên làm công quả ở chùa Quê Hương xong lúc đó là 9h tối rồi, ban tổ chức chuyến đi cùng với thầy chủ nhiệm CLB đã cho các bạn ở lại sinh hoạt vui chơi đến tận 11h đêm mới ra xe về lại thành phố.Chúng tôi về đến thành phố lúc 3h sáng.Khi buổi sáng tôi đi tôi thấy hào hứng bao nhiêu thì lúc về tôi thất vọng bấy nhiêu.Tôi hầu như chưa bao giờ về nhà lúc 3h sáng cả.Vào giờ này người nhà tôi ngủ rất say, tôi không thể gọi cửa ầm ĩ cũng không thể gọi phone được.Thật tình tôi quá bối rối và không biết mình phải thế nào nữa khi không có xe và phải chờ 3 tiếng đến 6h mới dám về nhà.Cám ơn bồ tát đã cứu giúp con, có một nhóm bạn nhân sinh rủ tôi đi uống cafe để chờ đến khi trời sáng tôi đón xe về nhà.
Hoa-sen-dalattrongtoicom-2Tôi thầm trách BTC CLB Nhân Sinh tại sao ngay khi làm xong hết mọi việc họ ra xe ngay trở về nhà có lẽ tôi không phải bơ vơ trong đêm khuya thế này.Vì tôi có học phật pháp nên tôi đã chuyển hoá tâm sân của tôi,chuyện đã sảy ra có trách móc cũng chẳng được gì.Có thể sư thầy còn trẻ chưa có nhiều kinh nghiệm tổ chức hoặc thầy không nhìn thấy tình huống của tôi.
Ngồi uống cafe tôi nghĩ đến chuyến đi, được đến một ngôi chùa mới xây thật đẹp,được một khoảng không gian lắng đọng thiền định,được đến chùa chiêm ngưỡng đức Bổn sư Thích Ca Mâu Ni, ngài đã dạy tôi những gì,tôi đã thần tượng ngài như thế nào.Trời đã sáng dần ra lúc nào tôi không hay.Cuộc cafe đã tàn, tâm hồn tôi phấn chấn hẳn lên.Tôi biết mẹ tôi đang chờ tôi trở về nhà,tôi phải để cho mẹ tôi biết tôi đã bình an trong đêm qua để mẹ tôi tiếp tục ủng hộ cho những chuyến đi sắp tới của tôi nữa chứ.
Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật.

No comments:

CHÚNG TA LÀ NHỮNG GÌ CHÚNG TA NGHĨ

  Trích: Nghệ Thuật Tối Giản - Có Ít Đi, Sống Nhiều Hơn; Việt dịch: Alex Tu Dịch;  Người khác có thể dễ dàng đọc được niềm vui và nỗi khổ tr...