Có một nguyên tắc viết bài mà mình luôn giữ, dù mình viết thể loại nào (truyện ngắn, tự sự, trà đàm…). Đó là “nhìn sự vật như nó là – seeing everything as it is.”
Nhìn sự vật như nó là, nghĩa là không nói quá câu chuyện – không làm câu chuyện trở nên quá vui, quá buồn, quá giận, quá ghét, quá mừng, quá khổ…, dù là câu chuyện của chính mình hay câu chuyện của người.
“Nhìn sự vật như nó là” là cụm từ mình học ở trên internet. Trước đây, khi chưa biết cụm từ này, mình gọi đó là “kể chuyện khách quan” – chỉ kể chuyện thôi, tường thuật chính xác sự việc, không thêm mắm dặm muối. Như thế, độc giả mới có cơ hội có cảm xúc và suy nghĩ của riêng mình. Và như thế, người viết mới hoàn thành vai trò của mình – phục vụ đời sống tâm hồn của độc giả.
Đi copy bài của người khác rồi thêm mắm thêm muối hoặc lược bỏ bớt đi là nghệ thuật của tôi, tôi cũng đồng ý với cách viết bài "nhìn sự vật như nó là..."
Nhưng tôi đang học viết , tôi đang tập viết và tôi muốn trở thành nhà văn.Văn chương vẽ rồng , vẽ Rắn trong câu chuyện là cách nhà văn phải làm.
Tôi cũng là một diễn viên và trước khi trở thành nhân vật chính diện thì tôi đã đóng vai phản diện trong nhiều năm rồi .Ở bangaivn, Asianlabrys tôi thường đóng vai phản diện nhưng trên blog của tôi, tôi đường hoàng trở thành nhân vật chính diện.
Vì ở blog của tôi , tôi đích thực là tôi , tôi không là ai khác. hahaha.
No comments:
Post a Comment