Tuesday, May 3, 2022

Gái Xuân chưa vướng bụi hồng trần

Hôm nay lục lại trong blog wordpress để tìm một bài thơ tôi được tặng từ lâu lắm rồi , đó là lúc mới bắt đầu viết blog.

Tặng 🙂

Gái xuân
[ Nguyễn Bính ]

Em như cô gái hãy còn xuân
Trong trắng thân chưa lấm bụi trần,
Xuân đến, xuân đi, hoa mận nở.
Gái xuân giũ lụa trên sông Vân.

Lòng xuân lơ đãng, má xuân hồng.
Cô gái xuân mơ chuyện vợ chồng
Đôi tám xuân đi trên mái tóc.
Đêm xuân cô ngủ có buồn không?

Người tặng tôi bài thơ này là Joy Chan , một người bạn thân của Andy Orchis .

Chuyện của tôi ở BGVN cười từ năm trước đến năm sau vẫn cười , chuyện trẻ con hay chuyện con nít từ đó đến giờ vẫn chưa bao giờ cũ cả. Nó như vừa mới sảy ra ngày hôm qua thôi.

Cũng giống như những ai mê truyện Hoàng Tử bé của tác giả phi công người Pháp Antoine De Saint - Exupe'ry . Ông đã viết trong truyện như sau :

Tôi xin lỗi các em bé vì đã để tặng quyển sách này cho một người lớn ...

... Tất cả mọi người lớn ban đầu đều là những em bé ( Nhưng ít người trong số họ nhớ được điều ấy ) 

Tôi và bạn Joy cũng đã từng cãi nhau ở BGVN , vậy mà bạn cũng gửi tặng tôi bài thơ trong lúc tôi cô đơn nhất . Tôi biết bạn thích bức họa Mona Lisa của danh họa Leonardo da Vinci . Tôi chúc bạn có nụ cười rực rỡ như nàng Mona Lisa.

Tháng 5 về, những giọt nắng đầu tiên nhuộm vàng khoảng sân tĩnh lặng, những con đường quen thuộc ngập tràn lá úa trong thời khắc chuyển giao sang mùa hạ. Tháng 5 về, những tà áo trắng học trò rong ruổi trên những chiếc xe đạp trong ngày chia tay. Tháng 5 về, thời gian cho những hoài niệm trở về trong một ngày bình yên.Thời gian có thể làm thay đổi con người, làm rơi rớt những hoài niệm nhưng không thể làm mòn quá khứ, kỷ niệm.

Mỗi người đều sẽ có cho riêng mình một thời điểm, một khoảnh khắc mà khi nhớ lại, khoảng thời gian ấy có thể đem tới những nụ cười và cả giọt nước mắt.

Hãy biết mỉm cười với quá khứ. Có những người đến và đi trong cuộc sống của chúng ta nhưng ký ức về họ thì luôn là mãi mãi. 

 First Of May

Bee Gees

When I was small, and Christmas trees were tall,
we used to love while others used to play.
Don’t ask me why, but time has passed us by,
some one else moved in from far away.
Now we are tall, and Christmas trees are small,
and you don’t ask the time of day.
But you and I, our love will never die,
but guess we’ll cry come first of May.
The apple tree that grew for you and me,
I watched the apples falling one by one.
And I recall the moment of them all,
the day I kissed your cheek and you were gone.
When I was small, and Christmas trees were tall,
do do do do do do do do do…
Don’t ask me why, but time has passed us by,
some one else moved in from far away.

No comments:

ÁP GIẢI PHẠM NHÂN

  Hai nữ công an áp giải phạm nhân trông xinh quá , đồng chí ngồi  bên trái có một cách nhìn thật quyến rũ