Ngày xưa có một cô gái trẻ xinh đẹp sống trong một dinh thự tại một
vùng đất yên bình nằm gần một dòng sông êm ả.Cha của cô là một quan
lớn.Cô xinh đẹp đến nỗi không một ai được phép nhìn cô ngoại trừ những
người trong dinh. Để những người lạ không nhìn thấy con gái mình , viên
quan giữ cô trong một chiếc tháp nằm trên dòng sông. Cô trải qua nhiều
giờ cô đơn ở đó, thêu thùa và đọc sách, chờ đợi người đàn ông hoặc phụ
nữ mà số mệnh đã định cho cô trở thành cô dâu của người đó.
Cô thường nhìn xuống dòng sông bên dưới và tưởng tượng tất cả những
nơi mà dòng sông chảy qua. Một lần khi cô đang nhìn ra dòng sông , cô
nhìn thấy một người đánh cá nghèo đang lái chiếc thuyền nhỏ của anh ta.
Từ một độ cao như thế, cô không thể nhìn rõ anh, nhưng nhìn từ xa anh ta
trông có vẻ trẻ và khoẻ mạnh. Anh ta đang thổi sáo. Giai điệu ngọt ngào
và trong trẻo của tiếng sáo vọng lên ngọn tháp nơi mà từ đó cô con gái
của viên quan nhìn xuống anh. Điệu nhạc buồn của sáo trúc làm cho cô
ngập tràn niềm hân hoan và thán phục.Khi cô lắng nghe, giai điệu buồn
du dương làm cho cô hết sức súc động.Nó kể với cô về những nơi xa xăm mà
cô sẽ không bao giờ nhìn thấy.Nó nói với cô về những cảm giác mà không
từ nào diễn tả được và về mọi thứ xinh đẹp trên trái đất.
Ngày qua ngày , người đánh cá thổi sáo khi chiếc thuyền nhỏ của anh
ta đi qua ngọn tháp mà trong đó có người con gái cô đơn lắng nghe , lòng
kích đông vì tình yêu và niềm vui sướng.Cô nghĩ rằng anh thật sự là
chàng hoàng tử nào đó , người mà định mệnh sắp đặt cho cô kết hôn .Khi
cô nghe , cô ném những cánh hoa xuống để cho anh biết cô thích tiếng
nhạc của anh biết bao.
Người đánh cá biết có một cô gái trẻ sống trong ngọn tháp.Khi những
cánh hoa trôi xuôi đến anh, anh biết rằng cô thích những bài hát của
anh.Anh nghĩ rằng cô chắc hẳn xinh đẹp , mặc dù anh chưa bao giờ nhìn rõ
mặt cô.
Và thế là một mối liên hệ nảy sinh giữa họ , mối liên hệ này được tạo
ra bằng những bài hát của anh và niềm vui sướng của cô khi nghe những
bài hát đó.Khi cô nghe tiếng sáo của anh và khi anh bắt được những cánh
hoa đang nhẹ nhàng rơi, cả hai đều chỉ nghĩ những điều tốt nhất về
nhau.
Một ngày kia, người đánh cá không xuất hiện.Anh đã biết được cô gái ở
trong tháp là con gái của viên quan .Bởi vì một người lạ bị cấm nhìn
thấy cô, nên anh không dám trở lại.Cô con gái của viên quan đợi anh mãi,
nhưng dòng sông vẫn trống vắng.Mất hết hy vọng là anh sẽ trở lại, cô
không chịu rời cửa sổ hoặc ăn hay ngủ. Suốt đêm cô nhìn lên mặt trăng,
cầu nguyện người đánh cá và tiếng sáo của anh trở lại.Khi ngày tháng
trôi qua mà người đánh cá không trở lại lần nào, cô trở nên xanh xao và
héo gầy.Những giọt nước mắt của cô chuyển thành sự im lặng.
Các thầy thuốc cố tìm ra nguyên nhân làm cho cô héo tàn như cánh hoa ,
nhưng họ thất bại.Viên quan và vợ ông không biết phải là gì để cứu sống
con gái họ.Cuối cùng người hầu của cô con gái kể cho viên quan nghe về
người đánh cá và những bài hát làm say mê lòng người của anh ta.
Viên quan cho đưa người đánh cá đến lâu đài.Chàng đánh cá nghèo này
trẻ và khoẻ như cô gái trẻ đã tưởng tượng , nhưng khuôn mặt anh ta rất
xấu xí.
"Mặc dù ngươi chỉ là ngư dân" , viên quan nói, nhưng những bài hát
của ngươi là yếu tố quyết định đối với sức khoẻ của con gái ta.Có lẽ
định mệnh đã sắp đặt ngươi trở thành chồng của nó.Chúng ta hãy xem nó
có yêu ngươi nhiều như yêu thích tiếng nhạc của ngươi không."
Chàng đánh cá hết sức súc động với những gì anh nghe."Tôi không muốn
có quyền định đoạt cuộc sống hay cái chết của con gái ngài,"anh
nói."Tôi chỉ chơi những bản nhạc của tôi cho cô ấy nghe vì cô ấy thích
chúng.Thậm chí tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt của cô ấy"
Người đánh cá được đưa đến chân ngọn tháp và được lệnh thổi sáo.Khi
cố gái nghe tiếng nhạc , cô rất vui mừng.Cô vội vã chạy từ trên tháp
xuống chỗ chàng đánh cá.Nhưng khi cô nhận ra anh xấu xí tới cỡ nào thì
cô im lặngvà kinh tởm quay mặt đi.Thậm chí cô cũng không tài nào nói
được lời cảm ơn anh về tiếng nhạc.
Khi chàng đánh cá nhìn thấy cô tiểu thư con quan , anh đem lòng yêu
cô.Nhưng khi cô quay lưng lại với anh, thì anh nhận ra rằng tình yêu của
mình là vô vọng.Đau lòng anh bỏ đi và cô tiểu thư buồn bã quay trở về
ngọn tháp.Mặc dù cô không còn bệnh , nhưng một điều gì đó tươi đẹp đã đi
khỏi cuộc đời cô.
Người đánh cá không bao giờ quay trở lại cùng với con thuyền của mình
và cô gái không bao giờ nghe tiếng sáo của anh nữa.Cuối cùng, cô gần
như quên anh ngoại trừ tiếng nhạc của anh vang vọng trong những giấc mơ
của cô.Cô vẫn tiếp tục sống trong ngọn tháp, chờ đợi chàng hoàng tử
không bao giờ đến.
Nhưng sau đó không lâu người đánh cá qua đời vì anh nhận ra rằng cô
con gái của viên quan không thể nào đáp lại tình yêu của anh .Tất cả vẻ
đẹp của anh không nằm trên gương mặt anh mà lại nằm trong tiếng nhạc của
anh, và người con gái chỉ thích những bản nhạc của anh mà thôi.
Trước khi chôn cất anh , gia đình anh tìm thấy một viên pha lê lộng
lẫy kế bên xác anh.Mọi người nhận ra rằng viên pha lê này được làm bằng
tình yêu đơn phương của anh.Gia đình lắp nó vào phía trước chiếc thuyền
của anh như một kỷ vật, và họ ném ông sáo xuống dòng sông.
Một lần trong lúc viên quan đang ngồi trong một chiếc thuyền trên
dòng dông, ông nhìn thấy chiếc thuyền của người đánh cá cùng với viên
pha lê sáng lấp lánh trên thuyền .Khi nghe kể tại sao viên pha lê được
gắn ở đó, ông rất xúc đông và rồi ông mua viên pha lê đó.Sau đó một
trong những thợ thổi thuỷ tinh đã biến nó thành một chiếc tách uống trà
đẹp rực rỡ.
Chiếc tách này rất lạ thường và kỳ diệu.Khi trà được rót vào tách,
hình ảnh người đánh cá hện ra trong tách trà.Khi trà lay động trong tách
,người ta có thể nghe văng vẳng nhạc điệu của tiếng sáo.
Viên quan đem chiếc tách pha lê đến cho con gái mình vì ông cho rằng
nó sẽ làm cho cô vui.Nhưng khi cô nhìn thấy hình ảnh của người đánh cá
và nghe bản nhạc sáo,lòng cô tràn ngập nỗi buồn .Và rồi cô yêu cầu được ở
một mình với chiếc tách.
Khi mọi người rời đi , cô rót trà vào trong tách và cầm nó trong hai
bàn tay.Lúc cô nhìn vào tách trà , cô thấy người đánh cá và nghe tiếng
sáo của anh rõ ràng như thể anh lại đang ở trên sông .Rồi cô nhận ra
rằng một trái tim có thể viết ra nhạc quan trọng hơn một khuôn mặt xấu
xí.Gương mặt của chúng ta là được ban cho, nhưng còn trái tim của chúng
ta thì chúng ta có thể điều khiển được.Cô hiểu rằng chàng đánh cá đã
yêu cô đủ để chết , và việc cô không đáp lại tình yêu của anh đã gây ra
cái chết cho anh.
No comments:
Post a Comment