Tuesday, September 11, 2018

Lắng nghe tuyệt phẩm ‘Khúc chôn hoa’ của Hồng Lâu Mộng, thấu hiểu nỗi đau của một kiếp nhân sinh

Nhắc đến Hồng lâu mộng, khán giả nhớ đến nàng Đại Ngọc mong manh như cánh hoa mai trong sương tuyết, giọt nước mắt nàng như hạt sương vương đậu cành lá non và không thể nào quên ca khúc sâu lắng lột tả nỗi đau và sự yếu ớt của tâm hồn Đại Ngọc. Nhạc khúc là nỗi lòng xót thương cánh hoa kia như giọt lệ khóc cho đời mình.
Tiếng cổ tranh rung lên như nỗi lòng tê tái xót xa cho thân phận của một kiếp người. Đời người con gái như một cánh hoa sớm nở tối tàn, hương sắc chẳng được mấy ở đời.
Tiếng cổ tranh như lời khóc thầm réo rắt, khiến người nghe như thêm xót. Hoa chôn xuống đất còn hồn, người chôn xuống đất thì hồn đi đâu? Vấn vương một kiếp đọa đầy, tìm đâu bến đỗ cho đời hồng nhan.
Cái tình ấy khiến cho người sống ở cõi phàm trần mê đắm, nâng nâng hạnh phúc với thứ mật ngọt đầu môi, khoảnh khắc nhớ nhung và say đắm chỉ vụt qua chốc lát. Sau đó lại chính là trái đắng của tình. Hạnh phúc chẳng được bao lâu, là hận thù, khổ đau và nước mắt. Như một thứ hương thoảng phát đầy ma mị làm con người mê hoặc.

Nay hoa rụng ta người chôn cất 
‘Táng hoa ngâm’ (Khúc hát chôn hoa) với ca từ nhẹ nhàng lời nhạc buồn mang mác, khiến người nghe ngậm ngùi, thương những cánh hoa tàn, thương cho nàng Đại Ngọc mỏng manh yếu đuối, xót cho những số phận nữ nhi hồng nhan mà bạc phận.
Dựa trên lời thơ, nhà soạn nhạc Vương Lập Bình đã phổ thành nhạc.
‘Táng hoa ngâm’ (Khúc hát chôn hoa) là ca khúc được sử dụng trong đoạn phim Đại Ngọc chôn hoa, khóc thương hoa – một trong những cảnh quay đắt giá nhất của tác phẩm điện ảnh Hồng lâu mộng.
Thương những cánh hoa tàn, thương cho nàng Đại Ngọc mỏng manh yếu đuối, xót cho những số phận nữ nhi hồng nhan mà bạc phận. 
Đời người được bao nhiêu năm, nhan sắc kia cũng theo thời gian mà xóa nhòa.
Nếu như tạo hóa tạo ra người phụ nữ từ những giọt sương mai và nước mắt. Thì tâm hồn họ như bông hoa mỏng manh không thể chịu được bão tố của cuộc đời.
Thời gian vụt trôi đi mang theo tất cả, nhan sắc, tình yêu và hạnh phúc, chỉ còn lại nỗi lòng mòn mỏi đợi mong, như cô nàng ôm cây nhìn hoa rụng, xót thương cánh hoa kia, mắt vương giọt sầu muộn mà khóc thương cho phận mình.
Xót thương cánh hoa kia, mắt vương giọt sầu muộn mà khóc thương cho phận mình 
Nếu như ví  tiếng tiêu như lời của một trang nam tử, vỗ về an ủi, bao bọc cánh hoa mai, thì tiếng cổ cầm như âm thanh của định mệnh, trầm mặc mà mạnh mẽ, trói buộc và định đoạt thảy mọi thứ của đời người.
Lời ca cứ nhẹ nhàng êm ái, khiến nỗi đau kia, sự xót xa kia như giọt lệ lăn chậm, vị mặn đắng được cảm nhận chậm chãi khiến đời của một hồng nhan như phận bạc định sẵn, chua xót khó cầm giọt lệ rơi.
Hoa bay hoa rụng ngập trời,Hồng phai hương lạt ai người thương hoa?Đài xuân tơ rủ la đà,Rèm thêu bông khẽ đập qua bên ngoài.Kìa trong khuê các có người,Tiếc xuân lòng những ngậm ngùi vẩn vơ.Vác mai rảo bước bước ra,Lòng nào nỡ giẫm lên hoa thế này?
Nâng áo khóc sầu thương phận bạc, thầm trách định mệnh sao lỡ đọa đày, để thân kia liễu tơ vùi dập. Đời con người tuổi xuân như bông hoa nở, nhan sắc ấy đâu trường tồn vĩnh cửu, khi biết nếm mùi vị của tình, thì cũng là lúc biết thế nào là đau khổ.
Tình kia như cơn gió, có thể làm phất phơ bông hoa nhỏ, làm hương thơm bay xa thơm ngát, nhưng cũng đủ làm dập nát cánh hoa mỏng manh. Hạnh phúc là bao lâu khi đau thương kia đã đến, chỉ là còn lại đây là đau khổ khôn nguôi.
Vỏ du tơ liễu đẹp thay,Mặc cho đào rụng, lý bay đó mà.Sang năm đào lý trổ hoa,Sang năm buồng gấm biết là còn ai?Tháng ba tổ đã xây rồi,Trên xà hỏi én quen người hay không?Sang năm hoa lại đâm bông,Biết đâu người vắng, lầu hồng còn trơ?
Biết đâu người vắng, lầu hồng còn trơ? 
Đời người là ngắn ngủi, thì thân phận của một hồng nhan kia như bông hoa nhỏ bé mong manh giữa sóng đời dồn dập, đẹp là thế, hương sắc là thế, nhưng rồi nó cũng chỉ còn là hoài niệm. Xót lắm thay, thương lắm thay, nhưng người đời vẫn cứ bước qua chẳng buồn nhìn, khiến nỗi sầu dài như vạn dặm. Chôn hoa mà xót xa như chôn chính phận mình:
Ba trăm sáu chục thoi đưa,Gươm sương dao gió những chờ đâu đây.Tốt tươi xuân được mấy ngày,Chốc đà phiêu dạt, bèo mây thêm sầu.Nở rồi lại rụng đi đâu,Người chôn hoa những rầu rầu đòi cơn.Cầm mai lệ lại ngầm tuôn,Dây trên cành trụi hãy còn máu rơi.Chiều hôm quyên lặng tiếng rồi,Vác mai về đóng cửa ngoài buồn tênh.Ngả người trước ngọn đèn xanh,Ngoài song mưa tạt, bên mình chăn đơn.Mình sao vơ vẩn từng cơn?Thương xuân chi nữa lại hờn xuân chi?Thương khi đến, hờn khi đi,Đến lừ lừ đến, đi lỳ lỳ đi.
Ngoài sân tiếng khóc rầm rì,Chẳng hồn hoa đấy, cũng thì hồn chim.Hồn kia lảng vảng khôn tìm,Chim càng lặng lẽ, hoa thêm sượng sùng
Thân liễu yếu đào tơ muốn thoát khỏi định mệnh, như con chim cố vượt khỏi chiếc lồng mây. Hoa kia hương sắc đã nhạt nhòa, bèo trôi bến đỗ biết tìm nơi đâu? Phận người con gái khi yêu thương không còn mặn nồng, tình nhạt tình phai, thì tháng ngày còn lại như hoa tàn hồn chết.
Thân này muốn vẫy vùng đôi cánh,Nơi chân trời liệng cánh hoa chơi!Nào đâu là chỗ chân trời,Nào đâu là chỗ có đồi chôn hoa?Sẵn túi gấm đành ta nhặt lấy,Chọn nơi cao che đậy hương tàn.Thân kia trong sạch muôn vàn,Đừng cho rơi xuống ngập tràn bùn nhơ.
Hôm nay ta chôn hoa, xót hoa mà vương lệ, như nỗi đau ta tự chôn kín trong lòng, giọt lệ kia cố nuốt như thêm ngọt. Xuân qua thấm thoát đã về già, yêu thương đó cũng chẳng theo ta mãi mãi, định mệnh kia cũng phải chia lìa. Mối tình chết hay con người chết, cũng chỉ nắm lấy bàn tay không. Hư vô mà trở về với cát bụi, đeo bám chi lại thêm khổ thêm sầu.
Giờ hoa rụng có ta chôn cất,Chôn thân ta chưa biết bao giờ.Chôn hoa người bảo ngẩn ngơ,Sau này ta chết, ai là người chôn?Ngẫm khi xuân muộn hoa tàn,Cũng là khi khách hồng nhan về giàHồng nhan thấm thoắt xuân qua,Hoa tàn người vắng ai mà biết ai!
Hồng nhan thấm thoắt xuân qua. Hoa tàn người vắng ai mà biết ai ! 
Tình là sợi dây trói chặt đời người, trong khổ đau sầu não mà tận mệnh, trong đắng cay hận thù mà bàn tay nhúng đầy ác nghiệp
Nàng Đại Ngọc vì đau khổ khi người mình yêu thương bái đường thành thân, chôn hoa mà thương phận đời mình. Vò võ đơn côi khóc sầu tủi phận, kí ức cứ hiện về như thể nỗi đau chưa đủ lớn, khiến vết thương lòng càng sâu đậm, bông hoa kia hương sắc đã bị úa tàn chỉ vì sợi tình xiết chặt. Lòng uất hận, thương phận mình mà chẳng thiết sống, khổ tâm dày xéo đến nỗi thổ huyết mà vĩnh biệt cõi đời.
Bởi mang thân mảnh tơ yếu đuối, nàng cũng chỉ ngậm ngùi chấp nhận định mệnh mà phẫn uất ra đi.
Nhưng cũng có những người vì tình phụ, người phụ mà tìm biết bao nhiêu mưu kế, mưu toan cướp đoạt, rồi biết bao nhiêu mưu sự tàn ác mà lịch sử kia vẫn còn lưu truyền.
Sợi dây tình luôn buộc chặt mỗi con người, càng cố níu, thì sợi dây như thêm chặt bội phần, nó giống như tự chuốc thêm đau khổ phiền não mà hủy hoại đời mình.
Cái tình không chỉ làm vấn vương, say đắm con người. Mà với người tu, nó lại là thứ hương với sự lôi kéo mê hoặc mạnh mẽ kì lạ, nó có thể khiến người chân tu buông kinh mà chạy theo dục vọng mê đắm, lạc lối mê mà chẳng biết đường về. Khiến người quân tử quên đi đại nghiệp.
Lời ca với giọng hát nhẹ nhàng, ca từ mang đậm triết lý nhân văn, tình chết hồn tan nát, còn ai nhận ra ai, còn ai biết đến ai, vậy mà con người ta cứ vì nó mà mê đắm tới khổ đau dày vò.
Nhạc khúc xứng đáng là một tuyệt phẩm khi gắn nó đi cùng với một tác phẩm kinh điển Hồng Lâu Mộng
Lắng nghe lại ca khúc với nỗi buồn da diết trên nền nhạc êm ái nhẹ nhàng để cảm nhận được sự đau khổ tới khô héo con tim của một bóng hồng vì sợi dây tình xiết chặt mà tiều tụy tới lúc vĩnh biệt cõi đời.
Táng hoa ngâm – Đồng Lệ

No comments:

CHÚNG TA LÀ NHỮNG GÌ CHÚNG TA NGHĨ

  Trích: Nghệ Thuật Tối Giản - Có Ít Đi, Sống Nhiều Hơn; Việt dịch: Alex Tu Dịch;  Người khác có thể dễ dàng đọc được niềm vui và nỗi khổ tr...