Châu Chấu Xanh viết bài
Tôi rất ít khi dự tang lễ của người lạ , những người hàng xóm của tôi qua đời tôi cũng không dám bước qua nhà họ thắp cho họ nén nhang hay phúng viếng gì cả. Đơn giản vì tôi rất sợ ma.
Vậy mà cô ấy , người mà tôi chưa hề nói chuyện và cũng chưa tiếp xúc trực tiếp bao giờ lại khiến tôi phải bước chân vào ngôi chùa nơi cúng thất bốn chín ngày của cô. Tôi phải nhìn ngắm những bức chân dung của cô dựng trên kệ để rồi phải thốt lên trong sự thương tiếc của chính tôi : Thương quá.
Thật tình tôi cảm thấy mình lạc lõng trong cái tang lễ này , tôi không quen cái không khí ồn ào , nhốn nháo cùng với những thị phi trong giới showbiz và cũng chẳng quen cái cảnh cuồng nộ của những fan yêu thương idol của họ hết lòng.
Tôi bước chân tới sân chùa nhìn tấm ảnh chân dung của cô ấy trong chiếc áo dài "tình mẹ cửu long" rồi tôi thắp một nén nhang. Không nhiều người trong nhóm fan và người thân của cô ấy chú ý đến tôi. Chắc họ nghĩ tôi chỉ là một phật tử có dịp đến chùa đúng ngày cúng thất của cô.
Đó là điều tốt cho tôi vì tôi biết lý do tôi đến đám tang đó để làm gì. Tôi muốn tìm hiểu về hấp dẫn lượng tử.
Trong mỗi con người chúng ta có một loại năng lượng được gọi là trường sinh học, năng lượng tốt sẽ gặp nhau và hấp dẫn lẫn nhau. Tôi thử nghiệm.
Nhóm fan của cô và văn nghệ sĩ hội họp tưởng niệm ở dưới, nơi treo ảnh chân dung đen trắng mà cả gia đình cô dùng làm ảnh thờ. Tôi lặng lẽ lên chánh điện, ở đó cũng đang cúng cho cô và cái ảnh chỗ đó là tấm ảnh màu đỏ. Ảnh cô mặc chiếc áo đỏ.
Tôi chụp lại hai tấm hình của cô. Tôi đã lặng lẽ tâm sự với cô, dù tôi không thích dòng nhạc cô hát. Điều tôi thích ở cô chỉ vì cô đẹp, chỉ đến khi cô pass away tôi mới biết mình đã là fan của cô rồi.
1 comment:
Cám ơn , chúc một ngày mới tốt lành
Post a Comment