Friday, February 10, 2012

Giã Từ

Cuộc đời sinh lão bệnh tử  có gì là vui đâu

Vậy thì ta từ  giã nhé câu chuyện của một cô bé học cấp ba viết trên báo tường làm tôi lưu luyến mãi

Con đường đất đỏ bừng lên giữa hai hàng cây xanh mướt . Mặt  trời chưa lên hẳn nhưng không gian trước mắt tôi sao mà rực rỡ . Khúc dạo đầu của một ngày mới vang lên đâu đó trên những cành cây , líu lo bay vút lên bầu trời sáng trong . Tôi nghe bước chân mình nhẹ tênh như  chim sáo: ước gì tất cả mọi người đều cảm nhận được điều này . Nhưng đôi khi , những hạnh phúc đơn sơ nhất lại là thứ  khó đến với lòng người nhất , ngay cả với tôi , đây cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm qua có lại được cảm giác này . Cuộc sống đem đến cho ta tất cả , chỉ có điều , ta có mở rộng lòng ra đón nhận hay không .
Nhưng sao tôi lại ở đây ? Chẳng phải tôi đang ở trong thành phố , đang chen chân vào dòng người dày đặc tìm kiếm cho mình một chỗ đứng hay sao ? Một điều gì đó đã xảy ra? Điều gì? Tôi không nhớ nổi . Chỉ biết rằng tôi đang ở đây – phố biển thân thương . Thật dễ dàng để nhận ra điều đó khi tôi đang bước đi trên con đường quen thuộc dẫn về nhà , như chú chim non quay về với tổ sau những ngày bão giông .
Cánh cửa gỗ sơn xanh bạc màu , chìm ngập trong giàn hoa giấy trổ hoa trắng ngần . Tôi vẫn tự hào vì giàn hoa ấy trắng tinh khôi trong nắng sớm , trắng thanh thoát giữa đêm trăng . Tôi ước ao cuộc đời mình sẽ thanh cao , hiền hòa như giàn hoa ấy . Nhưng phải chăng sống đẹp , sống thuần khiết chỉ như  ánh trăng dưới nước , thật gần nhưng không bao giờ với tới .
- Bé út ơi , em ở đâu đó ?
Chị Hai , chẳng lẽ chị cũng mới về nhà ? Từ ngày chị theo chồng về Long An đến nay , em và chị hiếm khi cùng về sum họp dưới mái nhà này .
- Chị Hai , em nè! Chị về hồi nào vậy ?
Tôi không thể tin vào mắt mình . Đứng trước tôi không phải là người chị gái 24 tuổi đã kết hôn , mà là chị hai của năm về trước . Đúng , 10 năm về trước , cũng chiếc đầm trắng nhún bèo trên cổ và tay , cũng đôi bím tóc xinh xinh buộc nơ đỏ . Bất chợt , tôi nhìn sang trái , nơi vẫn đặt chiếc gương to ở đấy và hoảng hốt nhận ra một cô bé khoảng chín mười tuổi đang tròn xoe mắt nhìn tôi . Tôi đưa tay chạm vào gương , cô bé cũng xòe bàn tay nhỏ nhắn áp vào tay tôi .
- Em làm gì vậy ? Hôm nay bé út giỏi quá , không còn ngủ nướng nữa . Lại đây chị chải tóc cho rồi còn ăn sáng .
Tôi đi những bước chân ngập ngừng , lọ hoa giả của bố cao hơn tôi cả một cái đầu . Ngày tôi ra đi , miệng lọ chỉ ngang vai tôi thôi mà . Tôi là ai ? Cô sinh viên 19 tuổi hay cô bé 9 tuổi ?
Chị kéo tôi ngồi trước mặt và bắt đầu dùng tay chải mái tóc tôi:
- Chẳng bao giờ thấy tóc em đỡ rối cả , chị mà không chải bằng tay trước thì lược nhà mình có mà gãy hết .
Rồi chị cười , tiếng cười trong veo làm rộn ràng cả căn phòng bé nhỏ . Tôi cũng thấy lòng nhẹ hẳn , nụ cười nở trên môi tự nhiên như hoa nở lúc bình minh .
Chị mặc cho tôi chiếc áo như  của chị nhưng là màu xanh lam . Tôi không chịu thắt bím như  chị vì sợ rối tóc . Chị cột cho tôi chiếc nơ màu xanh , đuôi tóc lắc lư  trông thật xinh . Tôi thấy lòng rộn ràng hẳn lên , xoay người lại nhìn vào gương xem trên vai có mọc đôi cánh nào không vì thấy như bay bổng lâng lâng .Rồi nhận ra ý nghĩ của mình thật đáng buồn cười , tôi ngượng ngùng bước theo chị ra phòng khách .
Đúng như  tôi đoán , ba mẹ cũng là ba mẹ của 10 năm về trước . Tóc mẹ vẫn để dài , buộc gọn gàng đằng sau . Ba thì chưa đeo kính – cặp kính ba luôn quên mình để nó ở đâu .
- Còn nửa tháng nữa là vào năm học mới , hai cô bé của ba đã chuẩn bị gì chưa ?
- Nhất là con đó Đông , năm nay học lớp 9 rồi , phải cố gắng nghen con !
- Ba mẹ yên tâm đi ạ . Con sẽ học thật giỏi và còn làm cô giáo dạy thêm cho bé út nữa . Không có con thì nó sẽ đọc “trường lớp” thành “chường ớp” mất thôi.
Cả nhà nhìn tôi cười , ba còn đưa tay lên xoa đầu tôi nữa . Bàn tay ba mới ấm áp làm sao, đã lâu , lâu lắm rồi tôi không có được cảm giác này. Quên đi câu hỏi lớn trong lòng : “Tại sao mình lại sống trong quá khứ ? Chuyện gì đã xảy ra ?”. Tôi chỉ muốn sống trọn vẹn những giây phút này . Hiện tại hay quá khứ , thành phố huyên náo hay vùng biển bình yên , mọi sự giải thích đều không còn quan trọng khi trái tim đã có lý lẽ của nó .Hạnh phúc sống đầm ấm trong vòng tay người thân , chỉ thế thôi đã đủ sức nhòa mọi nghi vấn . Cây nhãn ngoài của sổ nhìn ngắm mãi gia đình tôi , nhìn ngắm mãi gương mặt tôi đang rạng ngời giữa những người thân yêu . Mấy quả nhã to tròn nhưng hãy còn cứng , ước gì chúng chín ngay thì hay biết mấy .
Sau cơn mưa , hơi đất lan tỏa . Chị Hai nhăn mặt vì vị nồng của đất . Tôi cũng từng như  thế , nhưng sau những tháng ngày hít khói bụi của thành phố , thì những dư vị đất quê khiến lòng tôi quá đỗi bình yên . Ba đã đến xưởng đóng tàu , mẹ cũng chưa về . Bán xong những con cá tươi ngon , hẳn mẹ sẽ trở về với những món quà nho nhỏ : khi thì chiếc bánh , khi thì củ khoai làm rộn ràng những tâm hồn thơ trẻ . Thật kỳ diệu được trở về sống những ngày thơ ấu . Phải chăng mỗi người đều được một lần sống lại những ngày tháng đã qua ? Hay là tôi đã đi những bước lạc lối nên vị thần thời gian cho tôi quay lại để sửa sai ? Đúng rồi , được làm lại từ đầu , tôi sẽ biết trân trọng gia đình mình hơn . Tôi sẽ không theo dì lên thành phố . Ngày tôi đi , ba mẹ buồn biết bao .
Ba mẹ có thể lo cho tôi học hết cấp ba rồi vào đại học , dù phải vất vả nhiều . Ba mẹ chỉ muốn ấp ủ tôi trong vòng tay , nhưng tôi đã vùng ra , bay đi bằng đôi cánh yếu ớt của chú chim non muốn ôm trọn cả bầu trời khi vừa bước vào lớp 10. Tôi không biết mình sẽ làm gì ở một nơi xa lạ , chỉ biết rằng mình sẽ được sống đầy đủ tiện nghi , được hối hả như người dân thành phố . Và để thấy mình là một người có bản lĩnh , tôi chẳng viết thư hay gọi điện về nhà . Dần dà , nó trở thành thói quen xa cách với gia đình . Những lúc cô đơn nhất , tôi thèm được trở về dưới mái nhà xưa , nhưng trước mặt tôi là hố sâu ngăn cách mà tôi không dám bước qua . Tôi ước ao được quay về , nhưng đó đâu phải đơn giản  là chuyện lên tàu…
Đêm đã về khuya , chị Hai nằm cuộn tròn như  một chú mèo ngoan ,mắt nhắm lại mà miệng như mỉm cười . Chị đã ngủ từ lâu , nhưng tôi vẫn còn thao thức . Người ta chỉ không ngủ được khi vui quá hoặc buồn quá . Và dĩ nhiên là phút giây này đây , tôi vẫn còn thức vì vui sướng . Một ngày bình yên đi qua kết thúc bằng nụ hôn lên trán của ba, chiếc chăn ấm của mẹ và bài hát của chị . Chị Hai luôn như  thế , trước khi ngủ phải hát , chị rất thích những bài hát về con vịt . Tôi vẫn phản đối quyết liệt , vì chị bảo con vịt trong bài hát là tôi . Nhưng hôm nay , tôi thấy ấm lòng biết mấy . Nếu được sống một ngàn năm như thế , tôi cũng sẽ không bao giờ thấy chán .
Giấc mơ đến  nhẹ nhàng – giấc mơ trẻ thơ đưa tôi đến đồng cỏ xanh ngập nắng . Tôi chạy thật nhanh đến nơi có những bông hoa trắng ngần rạng rỡ . tôi sẽ hái về tặng mẹ và chị , tặng cả ba nữa chứ , ai bảo chi phụ nữ mới nhận được hoa ?
Bỗng có tiếng gọi từ  phía sau , tiếng gọi khe khẽ rồi lớn dần , tiếng gọi không hối hả nhưng vang vọng như  từ  một cõi khác . Tôi quay lại và thấy mình đứng giữa ngôi nhà thân yêu , không một tiếng động , không một ngọn đèn . Ánh trăng vẽ những hình thù kỳ quái lên nền nhà . Lại những tiếng gọi ấy , tôi không thể nghe ra nội dung , cũng không thể đoán được là giọng nói của ai , chỉ biết nó thôi thúc tôi mở cửa đi ra ngoài .
Vần trăng trên đầu méo mó , không tròn không khuyết , tỏa ra ánh sáng xanh lạnh lùng . Hai hàng cây ban sáng còn xanh tươi , giờ tím ngắt , tái tê giữa không gian vắng lặng . Sao giờ này vẫn có nhiều người như thế ? Ở vùng này , chỉ sau 7 giờ tối thì không có ai ra ngoài nữa . Nhưng trước mắt tôi là từng nhóm người ngồi với nhau , gương mặt vô cảm . Lạ lùng hơn nữa là có nhiều người như  thế , nhưng xung quanh chẳng có một tiếng động nào . Cả những nhóm người đang ngồi với nhau cũng chẳng ai hé môi , họ trò chuyện với nhau bằng những ánh mắt vô hồn . Một chị ngồi ở vệ đường nhìn tôi , hình như  chỉ có chị chú ý đến tôi . đến ngồi cạnh chị , tôi bắt chuyện:
- Chị làm gì ở đây vậy ? Cả những người này , họ là ai ?
- Họ về thăm người thân , và bây giờ , họ đang chờ chuyến tàu cuối .
Thế ra những người này đều là dân ở đây , sao tôi không biết họ nhỉ ?Chuyến tàu cuối ? Trên đường này có tàu đi qua sao ? Đi đâu nhỉ ? Tôi định hỏi chị nhưng rồi lại thôi . chị cất tiếng chậm rãi :
- Chị đã sống ở đây với đứa con bé bỏng . Công việc thật vất vả nhưng không quật ngã chị . Chị phải nuôi con , phải chờ người chồng không biết đang ở nơi nào . Con chị xinh lắm , đó là gương mặt thiên thần . Nó hiểu chuyện lắm em ạ , thấy chị mệt , nó không khóc , không quấy gì cả . Nhiều khi không đủ sữa cho con , lòng chị đau như  thắt mà nó cứ  nhoẻn miệng cười . Em biết không , nó chỉ vừa 9 tháng ….
Gương mặt người mẹ trẻ khắc khoải . Tôi muốn chia sẽ , nhưng chẳng biết nên làm gì .
- Sau này chị tính thế nào ?
Chị nhìn tôi ngỡ ngàng :
- Tất cả những người ở đây chỉ nói về quá khứ , không ai có hiện tại và tương lai cả . Em ạ!
Tôi chợt nhận ra chị , tôi đã gặp chị rồi . Gương mặt khắc khổ ấy , đúng chị Hoa , chị dọn rác cho cả trăm ngôi nhà quanh đây . Trước đây tôi vẫn thấy chị cặm cụi ở bãi rác , lần mò , tìm kiếm , đứa con nhỏ ngủ ngoan trên lưng . nhưng cả cuộc sống chật vật lam lũ ấy chị cũng không được sống trọn , có chuyện khủng khiếp đã xảy ra …
Chị đứng lên và “bước đi” , một chân của chị không còn , chân còn lại lướt đi trên không . Chị đã chết cách đây 3 năm , trong một tai nạn , bánh xe lửa nghiền nát chân chị . Đứa con nhỏ được đưa về mái ấm của tỉnh , góp vào nơi đó một sinh linh non nớt , một mảnh đời bất hạnh .
Giờ thì tôi đã biết những người ở đây là ai , họ đều không còn trên cõi đời , có người ra đi từ khi tôi chưa chào đời nên tôi không biết mặt . Đây là đâu ? Sao tôi lại gặp được những người đã chết ? Tôi hoảng hốt thật sự : Tôi đang lạc vào cõi chết . Một ngày lạ lùng : thời gian lạ lùng , không gian lạ lùng . Tôi nhìn lại mình và không thể thốt lên lời nào , tôi không còn là cô bé 9 tuổi như ban sáng nữa , mà trở về là tôi của hiện tại . Đầu tôi đau nhói , bàn tay đưa lên xoa chỗ đẫm máu . Sợ hãi , tôi chạy nhanh về nhà , đôi chân không còn chạm đất .
Nhà tôi đây rồi , đèn đã được thắp sáng lên tự  bao giờ . Cả ba mẹ và chị đều đang ở phòng khách , có cả anh rể nữa . Thời gian đã về đúng vị trí của nó . Tóc ba đốm bạc , đôi mắt u buồn sau cặp kính dường mờ đục vì nước mắt . Ánh đèn lạnh lùng hắt lên gương mặt đau thương của mẹ , mắt nhòa lệ . chị hai gục đầu vào anh , nức nở . Chuyện gì đã xảy ra ?Ai đã làm cho ba mẹ đau lòng đến thế ? Tôi quên mất vết thương đang rỏ máu trên đầu , đến bên mẹ. Nhưng …..
Chẳng ai nhìn thấy tôi cả . tôi cất tiếng gọi , giọng tôi chìm vào khoảng không vô hình . Im lặng như  tờ , chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ và chị . Một bàn tay lạnh ngắt chạm vào vai tôi , một bà lão gương mặt nhân từ nhìn tôi đầy thông cảm :
- Con không nhớ là mình gặp tai nạn sao ? Ta đưa con về gặp lại gia đình lần cuối . Còn bây giờ , con hãy đi theo ta , ở đây không có chỗ cho chúng ta nữa .
Phải , tôi đã nhớ ra rồi …sáng hôm ấy , trận mưa suốt đêm , con đường trơn ướt , một nhánh cây rơi ….Tôi đã ra đi như  nhánh cây gãy lìa ấy , tán lá còn xanh non . Nhưng sao tôi chẳng nuối tiếc gì ? Tôi đã đánh đổi nhiều thứ , mòn mỏi tìm kiếm nhiều thứ , để rồi bây giờ tôi đã đạt được gì đâu mà thấy lòng thanh thản lạ . Không , tôi đã có tất cả . Người chết đi vẫn còn tâm nguyện cuối cùng , đó chính là ước muốn từ tận đáy lòng mà khi sống , chúng ta dễ dàng quên đi , vùi lấp trong lo toan bộn bề . Cuộc đời thanh cao hay tầm thường , ai mà biết được . Chỉ biết tình yêu thương là thứ  quý giá nhất con người được có để cho và được thiếu để nhận . Hạnh phúc gia đình , đó là điều mà con người , linh hồn tôi tìm kiếm , và đã gặp , dẫu linh hồn này giờ không còn chỗ ở thế gian . Mỗi cuộc đời là một bức tranh , chẳng bao giờ là hoàn tất , nhưng khi người họa sĩ ngừng cọ , hẳn bức tranh ấy cũng nói lên điều gì . Bức tranh đời tôi quá nhỏ bé nhưng cũng  muốn thốt lên hai chữ “yêu thương”.

CHÚNG TA LÀ NHỮNG GÌ CHÚNG TA NGHĨ

  Trích: Nghệ Thuật Tối Giản - Có Ít Đi, Sống Nhiều Hơn; Việt dịch: Alex Tu Dịch;  Người khác có thể dễ dàng đọc được niềm vui và nỗi khổ tr...