Mai là loại hoa quân tử trong tứ hữu Tùng - Cúc - Trúc - Mai và trong tứ bình Mai - Lan - Cúc - Trúc
Trúc Mai là mối tình đẹp giữa người quân tử và gái thuyền quyên
Nay Đào đã quyến gió đông
Phù dung lại nở bên sông bơ sờ
Trước sau nào thấy bóng người
Hoa Đào năm cũ còn cười gió đông.
Tản Đà mơ cảnh xuân tiễn biệt ở chốn thiên thai cũng chỉ là hoa đào.
"Lá đào rơi rắc lối thiên thai
Suối tiễn oanh đưa những ngậm ngùi
nửa năm tiên cảnh
một bước trần ai
ước cũ duyên thừa có thế thôi
đá mòn rêu nhạt
nước chảy hoa trôi
Cái hạc bay vút tận trời
Trời đất từ đây xa cách mãi
Cửa động
đầu hoa
đường lối cũ
Ngàn năm thơ thẩn bóng trăng chơi"
Ông đồ già của Vũ Đình Liên viết câu đối đón xuân trong khung cảnh hoa đào và giấy đỏ
"Mỗi năm hoa đào về
lại thấy ông đồ già
bày mực tàu giấy đỏ
trên phố đông người qua...
Năm nay đào lại nở
chẳng thấy ông đồ xưa
những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ"
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
đình tiền tạc dạ nhất chi mai
( Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
đêm qua sân trước một cành mai )
Nguyễn Trãi có bài tả cây Mai:
" Quét trúc bước qua lòng suối
thưởng mai về đạp bóng trăng"
Bà Huyện Thanh Quan trong chiều hôm nhớ nhà
Ngàn mai gió cuốn chim bay mỏi
Dặm liễu sương sa khách bước dồn.
Nguyễn Đình Chiểu tả hoa mai
" Hữu tình thay ngọn gió đông
cành mai nở nhuỵ lá tòng reo vang"
Thơ của Sương Nguyệt Anh ( Hán linh sơn nhất thụ Mai )
Ngọc Quỳnh cốt cách vốn trời ban
đất tịnh chơ vơ lánh thế gian
ấm áp hương đầm xuân buổi sớm
lạnh lùng bóng nhạt nguyệt đêm tàn
nghĩ thân ánh tuyết hơi sương đậm
thương kẻ hài sinh gót tuyết chan
mến cảnh nước non xa chớ ngại
cùng lên ngâm vịnh tứ xuân tràn.
Mỗi lần nhìn cánh thiệp xuân in hình đoá mai vàng trong lòng cảm xúc rưng rưng đành rằng mỗi loài hoa có một vẻ đẹp , màu sắc và ý nghĩa riêng nhưng sao giữa thế giới hoa xuân muôn hồng nghìn tía tôi vẫn yêu hoa mai , nhất là loài mai vàng. Cây mai nhà tôi lớn lên từ một cành nhỏ xíu xíu vậy mà cứ tết đến nó trổ bông vàng rực đẹp ngất ngây.
Nhà tôi có một cây Mai
Mỗi năm tết đến hoa vàng sắc xuân.
Nó đã sống với tôi mười hai năm cho đến ngày những con chuột cống giết chết nó.
Vũ Hoàng Chương có bài thơ tết đề Mai
" Cao sâu từng nhập bóng cây già
cây vẫn thân xưa bóng chẳng nhoà
vườn trải băng sương trăm thức có
xuân còn thuý vũ một cành hoa
bóng nghe nắng ấm say đôi chút
cánh để men hồng nhuộm phớt qua
vang tiếng chim xanh để hót đấy
Bồng lai hẳn nhớ kẻ đi xa.
Nhà tôi có một cây Mai
Mỗi năm xuân đến vàng hai lối vào.
No comments:
Post a Comment