Mỗi người mang sau lưng
Một “đám mây” đầy tội
Mỗi người mang trước ngực
Một “trái núi” đầy công
Gặp chuyện không vừa lòng
Chỉ thấy công, không tội
Người ta quên nhận lỗi
Nảy sinh sự bất bình
Bởi phía sau lưng mình
Là nghiệp đen khuất tối
Nên người tự lừa dối
Chỉ thấy công “to uỳnh”…
Bậc phẩm đức cao minh
Luôn nhận mình có lỗi
Kẻ phàm phu nóng vội
Đẩy tội sang phía người
“Đó là lỗi tại tôi”:
Lời của người hàm dưỡng
Bởi tấm lòng rộng lượng
Nên bao dung với người
“Đó là lỗi tại tôi”:
Lời của người trí huệ
Bởi mắt nhìn thông tuệ
Không hơn thua với đời
“Đó là lỗi tại tôi”:
Lời của người hướng nội
Nhìn thấu công và tội
Trách ta, chẳng trách người
“Đó là lỗi tại tôi”:
Lời của người mĩ đức
Không tự mình vỗ ngực
Biết “sau ta”, “trước người”…
“Đó là lỗi tại tôi”:
Lời của người hướng Thiện
Tâm thoáng như trời biển
Không muốn tổn hại người
“Đó là lỗi tại tôi”:
Lời của người Chân thật
Mặc trắng đen xoay lật
Đạo lý chẳng xa rời
“Đó là lỗi tại tôi”:
Lời của người dung Nhẫn
Tâm an hòa bất động
Cảnh giới ắt đề cao…
Lỗi của tôi , lỗi của chính tôi
Chỉ vì yêu thương người nên tôi đã quên cả việc chăm sóc tâm hồn của tôi
Đó là lỗi của con , bao nhiêu năm học phật mà con vẫn còn tham đắm và dính mắc để rồi bây giờ tự chính con chuốc lấy khổ đau
No comments:
Post a Comment